Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 518: Hồng Vụ



 

Lý Huyền Tuyên ôm hài tử, Lý Huyền Phong cúi đầu nhìn, trong lòng suy tư, nói:

“Chuyện Thanh Tùng Quan, rắc rối phức tạp, lợi ích đan xen, bất kể có phải là mệnh số hay không, những nhân tài rải rác ở Giang Nam… gần như bị tóm gọn. Chuyện này là bài học cho chúng ta, trong nhà phải chú ý nhiều hơn.”

Hắn kể lại đầu đuôi câu chuyện Thanh Tùng Quan, nhẹ giọng nói:

“Kim Đan chuyển thế một lần, Giang Nam không biết xuất hiện thêm bao nhiêu thiên tài, ít nhiều đều có chút mệnh số. Mấy tiên tông âm thầm quan sát, dẫn dắt bọn họ đến Thanh Tùng Quan , vỗ béo rồi ăn thịt."

"Nhưng nếu so đo kỹ càng, chuyện số mệnh, cho dù là Tử Phủ cũng khó mà nhìn ra, đến Thanh Tùng Quan đều là thiên tài tán tu, là những kẻ có số mệnh lớn nhất, mới dễ dàng bị Tiên Tông phát hiện."

Hắn nhìn mọi người, tiếp tục nói:

"Nhưng có hay không thiên tài rơi vào tay thế gia, dòng chính Tiên Môn? Chắc chắn là có, không nói đến kẻ như Đồ Long Kiển, ít nhất cũng là thiên tài, những người này biết lợi hại, giấu thiên tài nhà mình đi."

"Dù sao tán tu thuận buồm xuôi gió chắc chắn không bình thường, nhưng con cháu thế gia Tiên Môn, tu luyện Luyện Khí, Trúc Cơ dễ như trở bàn tay, ai có thể nói là không đúng?"

Lý Huyền Phong nói khẽ:

"Chờ hài tử này trưởng thành, nhà chúng ta cũng coi như khống chế được Vọng Nguyệt Hồ, tấn thăng thành đại thế gia như Viên gia, Hàn gia, có quan hệ với mấy vị Tử Phủ, nói là huyết thống Minh Dương, cũng không đến mức bị người ta dòm ngó."

"Ngược lại phải chú ý Thích Tu."


Hắn vừa dứt lời, mọi người đều gật đầu, dù sao mệnh số là thứ vô hình vô ảnh, cho dù có chuyện động thiên gì, nhà bọn họ cũng sẽ nhận được tin tức, càng biết rõ nội tình sẽ không để người trong nhà đi vào.

Ngược lại, huyết thống Minh Dương Ngụy Lý mà ai cũng có thể nhìn ra được này, rất bị Thích Tu nhòm ngó. Nhưng cao tu của Thích Tu dù sao cũng không vào được, cho dù có nhòm ngó cũng không nguy hiểm bằng sự tham lam của Tử Phủ.

Lý Huyền Phong thấy mọi người đều nghe lọt lời, gật đầu nói:

“So sánh hai cái hại thì chọn cái nhẹ, bất kể đứa bé này có mang mệnh số hay không, đều gọi là huyết thống Ngụy Lý, Thiếu chủ Lý gia.”

"Thiếu chủ..."

Lý Huyền Tuyên liếc nhìn Lý Thừa Liêu có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói:

"Bây giờ Thừa Liêu đã là thiếu chủ... không bằng theo lệ cũ, gọi là Thế tử đi!"

"Được."

Lời vừa dứt, Lý Hi Minh xắn tay áo lên, lấy ra một cái bình ngọc, nói:

"Năm đó Trị ca ở Đông Hỏa Động Thiên được một số phương thuốc, trong đó có Tam Toàn Phá Cảnh Đan, Huyền Đan có thể hỗ trợ Trúc Cơ đột phá."

"Ta nghiên cứu mấy năm nay, rốt cuộc cũng luyện chế thành công, chính là viên này."

Hắn mở bình ngọc ra, bên trong là một viên đan dược tròn trịa màu đỏ, vừa mở ra, một mùi hương thanh mát liền tràn ra, khiến người ta tinh thần sảng khoái.

Hắn đóng bình ngọc lại, nhẹ giọng nói:

“Có tác dụng lớn đối với việc đột phá Trúc Cơ, thúc công đi Nam Cương, chi bằng mang theo một viên.”

Lý Huyền Phong khựng lại, đầu tiên là gật đầu khẳng định:

“Đan dược có thể hỗ trợ Trúc Cơ đột phá, Thanh Trì Tông cũng chỉ có vài người luyện được, tu vi đan đạo của con thực sự không tệ.”

"Chỉ là lần này ta đi Nam Cương đã có an bài, ngươi cứ giữ lại mà dùng đi!"

Hắn nói chuyện dứt khoát, ngữ khí kiên định, Lý Hi Minh đành phải thu hồi đan dược, Lý Huyền Phong nghĩ tới nghĩ lui, lấy từ trong ngực ra ba đoạn mũi tên.

Mũi tên màu đen tuyền, dài bằng cánh tay, không có mũi nhọn, đuôi gắn bốn cọng lông vũ màu vàng đậm, nhìn kỹ, hình như còn có hoa văn nhàn nhạt.

Lý Huyền Phong đưa ba đoạn mũi tên này cho đại ca Lý Huyền Tuyên, dặn dò:

"Ba đoạn mũi tên này huynh hãy cất kỹ, nếu trong nhà có chuyện gì gấp, bẻ gãy một cái, ta ở xa sẽ lập tức cảm ứng được, nhanh chóng chạy về, hai ba ngày là có thể về tới."

Vật truyền tin kiểu này cũng không hiếm thấy, chỉ là không thể bảo quản quá lâu, ngay cả Mệnh Ngọc nhà bọn họ dùng để kiểm tra sinh tử cũng phải mang theo bên người, ôn dưỡng thường xuyên, nhiều nhất là một năm phải thay một lần, Lý Huyền Tuyên gật đầu, hỏi:

"Có thể dùng được bao lâu?"

Lý Huyền Phong đáp:

"Đây là ta luyện chế trong lúc rảnh rỗi mấy tháng nay, dùng linh lực và pháp lực thông thường thì không duy trì được lâu, ta đã nghiên cứu rất lâu, dùng Kim Cương ngưng tụ, trong vòng năm năm chắc là không mất đi hiệu lực, đến lúc đó ta sẽ đưa thêm cho huynh."

Kỳ thật Nguyên Tố Chân Nhân từng nói, hắn không nên thường xuyên về nhà, Lý Huyền Phong không nói ra:

'Tính huynh trưởng ta, nếu nói ra lời của Nguyên Tố sư thúc, chắc chắn huynh ấy sẽ không nỡ dùng mũi tên này để làm phiền ta, đến lúc đó lỡ mất việc lớn thì sao.'

Lý Huyền Tuyên nghe vậy thì tấm tắc khen kỳ diệu, cẩn thận cất ba đoạn mũi tên đi, Lý Huyền Phong nhìn sắc trời, bấm ngón tay tính toán, có chút tiếc nuối nói:

"Đã đến lúc ta phải đi rồi."

Hắn bước ra khỏi sân, lấy ra một chiếc thuyền ngọc nhỏ từ trong túi trữ vật, ném lên không trung, quay đầu dặn dò:

"Mọi người ở nhà nếu có chuyện gì, có thể viết thư cho ta, so với trước kia đã tự do hơn rất nhiều."

Mọi người gật đầu, nhìn theo chiếc thuyền ngọc màu xanh biếc biến mất trong ánh hoàng hôn, thuyền ngọc này là mượn của Ninh Uyển, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất ở chân trời.

Không bao lâu sau, bầu trời chỉ còn lại những đám mây vàng rực, ánh hoàng hôn đỏ cam, ráng chiều vạn dặm, ánh sáng vàng đỏ bao phủ khắp nơi.

Lý Chu Nguy nằm trong tã lót nhìn chằm chằm vào mặt trời, ánh sáng vàng kim xen lẫn sắc đỏ, đẹp đến rung động lòng người.

Mọi người tiễn Lý Huyền Phong rời đi, rất nhanh sau đó liền giải tán, Lý Thừa Liêu vui vẻ bế con trai trở về sân.

Thê tử Hồ thị đang ngủ say, tuy rằng nàng là tu sĩ Luyện Khí, nhưng lúc sinh hài tử này vô cùng gian nan, hao tổn rất nhiều thể lực và pháp lực, phải uống linh dược, hiện giờ vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng.

Phụ thân Lý Hi Trân vui vẻ đi theo hắn, vuốt râu, liên tục nhìn vào trong ngực hắn, hai cha con đóng cửa phòng lại, Lý Hi Trân nhìn đứa bé hồi lâu, đột nhiên lên tiếng:

"Nếu phụ thân còn sống, chắc chắn sẽ rất vui mừng..." ( ý chỉ Lý Uyên Vân cha của Hi Trân )

Phụ thân Lý Uyên Vân là người phàm hiếm hoi trong dòng chính, cả đời long đong, đến lúc chết cũng không được yên ổn, tuy rằng cuối cùng Lý Hi Trân đã ngồi lên vị trí gia chủ, nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện của phụ thân.

Lý Thừa Liêu dịu dàng khuyên nhủ:

"Chuyện cũ đã qua rồi... chúng ta nên nhìn về phía trước..."

...

Thanh Trì Tông.

Rừng cây trên Thanh Tuệ Phong phủ đầy tuyết trắng, lầu các trống trải, một nữ tử mặc đạo bào đang ngồi trên đài cao dựng bằng trúc, hai tay chống cằm.

Nàng có dung mạo bình thường, nhưng bộ đạo bào trên người lại vô cùng tinh xảo, tôn lên vài phần nhan sắc, cộng thêm khí chất xuất trần của người tu tiên, càng toát lên vẻ thanh tao thoát tục.

Mỗi lần xuất quan, Dương Tiêu Nhi đều ngồi ở chỗ này, nhìn xuống dưới núi, vừa vặn có thể nhìn thấy hào quang màu sắc rực rỡ phát ra từ động phủ ở sườn núi, đạo lữ của nàng, Lý Hi Trị đang bế quan tu luyện trong đó.

Hào quang từ trong động phủ bay lên, biến hóa thành sáu màu sắc, bay lên đỉnh núi, sau đó hóa thành những làn sương mù màu sắc rực rỡ rơi xuống, đó là lục thải hồng vụ mà nàng mượn được.

Luyện Khí đột phá Trúc Cơ là cửa ải sinh tử đối với rất nhiều tu sĩ, cho nên có rất nhiều lời đồn đại, trong đó có cách dùng đồ vật liên quan đến tiên cơ để bố trí trận pháp, Thanh Trì Tông đã thử rất nhiều lần, chứng minh là không có tác dụng, nhưng Dương Tiêu Nhi vẫn muốn thử một lần.

Vật này rất phù hợp với tiên cơ của phu quân nàng, nàng bèn bố trí một trận pháp, vây khốn nó trước động phủ, muốn tăng thêm cơ hội đột phá cho Lý Hi Trị.

Dương Tiêu Nhi nhìn chằm chằm một lúc, trong lòng âm thầm cầu nguyện.

Kỳ thật nàng không cần phải lo lắng như vậy, thiên phú của Lý Hi Trị vốn rất tốt, pháp thuật và đạo hạnh đều rất cao thâm, hơn nữa còn chọn thời điểm tâm tình thoải mái nhất để đột phá, lại có Toại Nguyên Đan và Huyền Đâu Đan mà nàng xin được từ nhà mẹ, tỷ lệ thất bại là rất thấp.

Nhưng dù sao đó cũng là người nàng yêu thương nhất, Dương Tiêu Nhi không khỏi lo lắng, lặng lẽ ngồi trên đài cao chờ đợi.

Bỗng nhiên, phía dưới truyền đến tiếng chuông leng keng, một nam tử trung niên đi lên, dung mạo bình thường, có chút chất phác, chắp tay hành lễ với nàng, trầm giọng nói:

"Sư muội, ta muốn về nhà một chuyến."

Người này là sư huynh Viên Thành Chiếu, cũng là người dòng chính Viên gia, tu vi Luyện Khí hậu kỳ, lúc này trên mặt đầy vẻ lo lắng, muốn nói lại thôi.

Sư tôn Viên Thoan đã đi Đông Hải nhiều năm chưa về, Dương Tiêu Nhi là người Dương gia, đương nhiên biết chuyện này, thậm chí còn biết rõ hơn Viên Thành Chiếu, nàng dịu dàng nói:

"Sư huynh yên tâm, Viên gia các ngươi còn sáu vị Trúc Cơ, dù có chuyện gì cũng có thể ứng phó được."
Viên Thành Chiếu lắc đầu, thở dài:

"Nếu sáu vị lão tổ đồng tâm hiệp lực thì không thành vấn đề... Nhưng mà..."

Hắn cười khổ nói:

“Tộc huynh của ta là Viên Thành Thuẫn, thực sự có thiên phú dị bẩm, bây giờ có chiến lực cao nhất trong tộc, nói là xuất thân đích hệ, nhưng lại là con cháu bàng hệ được nhận nuôi… Hộ Viễn lão tổ muốn đẩy hắn lên núi làm trưởng lão… làm loạn cả lên…”

"Sư tôn thì bặt vô âm tín ở Đông Hải, chỉ biết là người đã đi Quần Di Hải Hạp, trong tộc không có ai chủ trì đại cục, mấy món bảo vật kia ai cũng muốn, tranh giành không ngừng."

Đây là chuyện nội bộ của Viên gia, Dương Tiêu Nhi im lặng không nói, chuyện thế này cũng không hiếm thấy, lão tổ tọa hóa sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn, Viên gia như vậy đã được xem là may mắn.

Viên Thành Chiếu ở trong Tông môn, chỉ nghe loáng thoáng chuyện nhà cũng đã cảm thấy đau đầu, hắn đi tới đi lui, lo lắng nói:

"Tranh cái gì chứ? Có gì đáng để tranh chứ? Lên núi thì cứ lên núi, với thực lực của Thành Thuẫn, sao có thể ở lại quản lý mấy chuyện nhỏ nhặt, mấy món bảo vật kia tuy quý giá, nhưng để trong tộc mọi người thay phiên nhau sử dụng là được rồi! Cần gì phải tranh giành như vậy?"

Hắn từ nhỏ đã tu luyện trong Tông môn, không hiểu những chuyện này, Dương Tiêu Nhi thấy bộ dạng này của hắn, chắc chắn sẽ chịu thiệt khi về nhà, bèn nhắc nhở:

"Bọn họ tranh giành không chỉ là chức vị... mà còn là lợi ích của phe phái và quy củ của gia tộc... Sư huynh đừng xem thường, cẩn thận đi theo vết xe đổ của Ngọc Hồ Tưởng gia."

Viên Thành Chiếu nghe vậy thì chần chờ gật đầu, Dương Tiêu Nhi trầm ngâm một lát rồi hỏi:

"Nghe nói vị tiền bối kia của Viên gia các ngươi đột phá Tử Phủ thất bại, dị tượng xuất hiện khiến bốn quận mưa tầm tả mấy tháng liền, quả nhiên là thanh thế hiếm có! Xem ra chỉ còn thiếu một chút nữa là thành công."

Viên Thành Chiếu thở dài, người trong nhà bế quan đột phá, nếu thành công thì cả nhà được nở mày nở mặt, người người đến chúc mừng, nhưng nếu thất bại thì sẽ tổn thất nguyên khí nặng nề, không ai hỏi han đến, chênh lệch quá lớn, khiến hắn khó chịu.

Dương Tiêu Nhi cúi đầu nói:

"Nhà ta cũng vậy, lão tổ đã bế quan mấy chục năm, cũng không biết tình hình thế nào, vừa mong chờ dị tượng xuất hiện, lại vừa lo lắng sợ hãi..."

Hai người đang nói chuyện thì đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn về phía đông, chỉ thấy một đạo cầu vồng bay tới, rơi xuống ngọn núi phía xa, trong chớp mắt, linh khí cuồn cuộn dâng lên, cả ngọn núi được bao phủ bởi hào quang rực rỡ.

"Đại sư huynh thành công rồi!"

Viên Thành Chiếu vui mừng reo lên, Dương Tiêu Nhi càng không nhịn được, lập tức hóa thành một đạo độn quang bay xuống núi, quả nhiên nhìn thấy cửa động phủ mở ra, một nam tử mặc áo lông vũ bước ra.

Nam tử có ngũ quan tuấn mỹ, khí chất bất phàm, vai rộng ngực dày, cử chỉ toát lên vẻ ung dung, trên mặt mang theo nụ cười, hắn ôm Dương Tiêu Nhi vào lòng.

Dương Tiêu Nhi cảm nhận được khí chất của Lý Hi Trị đã hoàn toàn thay đổi sau khi đột phá, nàng ngây ngốc đỏ mặt, không nói nên lời, chỉ lắp bắp:

"Trường hà vụ này sau khi tu luyện thành công... khiến cho huynh trông thật là quý khí!"

Lý Hi Trị dùng thần thức dò xét, quả nhiên phát hiện ra dung mạo của mình đã tuấn mỹ hơn rất nhiều, nhưng hắn không để ý đến điều này, đưa tay bắt lấy lục thải hồng vụ, quan sát kỹ lưỡng:

"Bảo vật tốt! Có thể dùng để luyện chế pháp bảo!"

Lúc này, hắn mang theo Dương Tiêu Nhi đáp xuống đỉnh núi, liền thấy sư đệ Viên Thành Chiếu nghênh đón.
"Chúc mừng sư huynh!"

Viên Thành Chiếu liên tục chúc mừng, vẻ lo lắng trong mắt cũng vơi đi không ít, cũng không quấy rầy hai người, rất nhanh đã cưỡi gió rời đi.

Lý Hi Trị mỉm cười tiễn hắn, cùng Dương Tiêu Nhi trở về động phủ, ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói:

"Dạo này thế nào?"

Hai má Dương Tiêu Nhi còn hơi ửng hồng, nàng hừ hừ đáp lại hai tiếng, ánh mắt nhìn hắn đầy kích động, đôi mắt long lanh ngấn lệ vì vui mừng, nàng che miệng cười khúc khích.

Lý Hi Trị hôn lên trán nàng, rồi buông nàng xuống, ánh mắt Dương Tiêu Nhi vừa chạm vào hắn liền trở nên dịu dàng như nước, nàng tựa vào người hắn như một con mèo nhỏ, nghe Lý Hi Trị nói:

"Trường hà vụ này, giỏi về độn thuật, thải hồng, thi pháp, chỉ cần thi triển độn quang, tốc độ so với tu sĩ cùng cảnh giới nhanh hơn rất nhiều, lúc thi pháp lại càng nhanh chóng... Càng hiếm có hơn là có thể hội tụ hồng vụ, mê hoặc đối thủ, gia trì linh khí cho một ngọn núi, một vùng đất."

Dương Tiêu Nhi nghe xong, cười nói:

"Quả là tiên cơ tốt để tọa trấn."

Lý Hi Trị dừng một chút, nói:

"Ta đột phá coi như thuận lợi, thoắt cái đã nhiều năm trôi qua, cũng không biết tình hình trong nhà thế nào, ta đã đột phá Trúc Cơ, phải nhanh chóng về nhà một chuyến... Chắc hẳn phụ thân cũng sẽ vui mừng lắm."

Trên mặt hắn hiện ra nụ cười chờ mong, Dương Tiêu Nhi tuy biết chuyện bên ngoài, nhưng lại không rõ xảy ra chuyện gì trong động thiên, đang định báo tin vui, thì Viên Thành Chiếu đã vội vàng gõ cửa đá, Lý Hi Trị tiến lên mở cửa, có chút nghi hoặc.

Viên Thành Chiếu lại cúi đầu, thấp giọng nói:

"Đại sư huynh, ta nghe tin tức bên ngoài nói, Úc Mộ Tiên đã chết."

Lý Hi Trị hơi sững sờ, còn chưa kịp vui mừng, nhìn biểu cảm của Viên Thành Chiếu, lại nhớ tới chuyện đã từng thảo luận với Lý Hi Tuấn, trong lòng chợt trống rỗng, cau mày hỏi:

"Ai giết hắn ta?"

“Cùng với lệnh tôn… đồng quy vu tận…”

Lý Hi Trị mặt mày tái nhợt, lùi lại hai bước, Dương Tiêu Nhi ở bên vội vàng đỡ lấy hắn, ba người cùng im lặng một lúc, Dương Tiêu Nhi chỉ cảm thấy trên mặt mình có gì đó ướt át.

Nước mắt Lý Hi Trị theo cổ chảy xuống, nhỏ giọt trên vũ y, hắn mím chặt môi, miễn cưỡng nói:

"Đa tạ sư đệ đã báo cho ta biết..."

Hắn quay đầu nhìn động phủ, rồi lại quay đầu lại, nước mắt trên mặt đã biến mất không thấy đâu nữa, Lý Hi Trị khóa đại trận động phủ lại, nhẹ giọng nói:

"Ta đi chủ phong nhận một vài việc vặt, sau đó sẽ về nhà chịu tang."

Viên Thành Chiếu chỉ nhẹ giọng nói:

"Ta cũng muốn nhân tiện về nhà, không bằng cùng nhau đồng hành."