Thanh Đỗ Sơn.
Trong đại điện trống trải đã lâu cuối cùng cũng có chủ nhân, thanh niên áo trắng cầm một xấp thư tín, xem kỹ, Lý Nguyệt Tương ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng bổ sung cho hắn vài câu.
Lý Hi Tuấn vừa mới đột phá, mất mấy ngày ổn định tu vi, rất nhanh đã ra khỏi động phủ thu dọn việc nhà, cầm thư tín đưa lên xem kỹ, hiểu rõ sự tình trong nhà một lượt, kinh ngạc nhướn mày:
“Viên Hộ Độc, người này đúng là có chút bản lĩnh.”
Căn cứ tin tức nghe ngóng được, Viên gia đã an ổn trở lại, rơi vào trong tay Nhị trưởng lão Viên Hộ Độc.
Việc này vốn không có gì lạ, kỳ lạ là Viên Hộ Độc lại thả toàn bộ những kẻ chống đối trong cuộc chính biến ra, sắp xếp vào các mạch, ngoại trừ mấy người bị thương lúc hắn ra tay, còn lại không ngờ không có chút tổn thương nào, ngay cả đầu cũng không rơi một cái.
“Hắn sao dám làm vậy!”
Điều này xác thực đã bảo toàn được thực lực của Viên gia, nhưng việc ông ta cướp đoạt vị trí gia chủ vốn thuộc về Viên Hộ Viễn là vết nhơ không thể xóa bỏ, trên dưới có mấy ai là người của ông ta, nếu không nhân cơ hội này quét sạch những kẻ đối lập , chẳng phải là tự đào mồ chôn mình sao? Dù ông ta có sự ủng hộ của Trì gia, nhưng cũng không nên lớn gan như vậy.
Sự tình hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, e rằng ngay cả Viên Thành Thuẫn, Viên Hộ Viễn cũng chưa từng nghĩ đến, chớ nói chi là các gia tộc khác, một phen tranh đấu ầm ĩ trong Viên gia, mặt ngoài chỉ có Viên Hộ Viễn mất tích, hư hư thực thực, khiến người ta sinh nghi.
“Tám chín phần mười… là ý của Trì gia, cứ xem tiếp đi.”
Trên mặt Lý Hi Tuấn hiện lên vẻ hồ nghi, dường như hắn đã đoán được điều gì đó chẳng lành, yên lặng suy tư một hồi, Lý Huyền Tuyên lẳng lặng nhìn, trên khuôn mặt già nua hiện lên thần sắc khó hiểu:
“Ta nhớ lúc còn trẻ từng gặp Viên Hộ Viễn một lần, khi đó lão tổ nhà ta vừa mới Trúc Cơ, lão ta đến đây chúc mừng, từng nói qua một câu.”
“Hắn nói… muốn làm người chia thức ăn trên bàn, mà không muốn làm chó săn… Nhưng hôm nay xem ra, cho dù là người chia thức ăn trên bàn, ở trong mắt người Trì gia cũng chỉ là quân cờ mà thôi, có quan hệ thông gia thì đã sao…”
Lý Hi Tuấn nói:
“Nào có người nào ăn món ngon, xét đến cùng là có Tử Phủ hay không, hoặc là có ân tình gì với Tử Phủ hay không… Nguyệt Tương, muội tiếp tục nói đi.”
Lý Nguyệt Tương gật đầu, tiếp tục thuật lại những chuyện xảy ra gần đây, mãi cho đến khi nói đến chuyện của Viên Phủ Nghiêu, Lý Hi Tuấn nhíu mày nghe nàng nói xong, đột nhiên đưa tay ngăn cản nàng tiếp tục, thấp giọng nói:
“Muội đã cẩn thận quan sát chưa? Viên Phủ Nghiêu thật sự hoàn toàn không biết gì cả? Viên Hộ Viễn cũng chưa từng phái người tâm phúc đi theo?”
“Chưa từng.”
Lý Nguyệt Tương đáp, do dự nói:
“Cũng không giống như không biết gì cả, giống như là biết một chút, rồi lại thiếu rất nhiều.”
Lý Huyền Tuyên nghe đến đây, chỉ hơi dừng lại một chút, có chút kinh ngạc, nhịn không được hỏi Lý Hi Tuấn:
“Lúc trước ta không biết tiểu tử này nghĩ thế nào, cũng cảm thấy Viên Thành Thuẫn không phái người đi theo hắn thì thôi, Viên Hộ Viễn cũng không phái người đáng tin cậy đến xem sao? Để cho hắn ở chỗ này tự mình hành động, bất quá chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, có thể hiểu được chuyện gì…”
“Ồ?”
Lý Hi Tuấn cúi đầu, cầm bút phê duyệt vài chữ trên giấy, khựng lại vài hơi thở, ôn hòa nói:
“Viên Thành Thuẫn tin lầm người, rơi vào trong kế hoạch của Viên Hộ Viễn cùng Viên Hộ Độc rồi!”
“Cái gì?”
Lời vừa thốt ra, Lý Nguyệt Tương và Lý Huyền Tuyên đều chấn động, yên lặng trầm tư, Lý Hi Tuấn dường như đoán được, thấp giọng nói:
“E là Viên Thoan cũng không có cách nào cứu được rồi.”
Còn chưa kịp mở miệng, đã thấy một người đi lên phía dưới, ghé tai nói nhỏ vài câu, Lý Hi Tuấn sắc mặt hơi trầm xuống nói:
“Ra ngoài rồi?”
“Bẩm đại nhân, công tử kia nói là bế quan tu luyện, nhưng kỳ thực đêm khuya đã ra khỏi địa phận, đi về phía nam, người của chúng ta âm thầm đi theo một đoạn, không dám ra tay ngăn cản hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.”
“Hắn chắc là trở về Viên gia rồi.”
Lý Huyền Tuyên dù gì cũng là tu vi Luyện Khí hậu kỳ, hai câu nói thầm này làm sao lại nghe không được, sắc mặt không vui, trầm giọng nói:
“Sao lại có kiểu hành sự như vậy! Hắn đúng là không sợ đắc tội nhà ta! May mà chuyện này là hai nhà ước định riêng tư, nếu không truyền ra ngoài còn tưởng là hắn trốn hôn ước!”
Lý Hi Tuấn lại đặt thư tín trong tay xuống, dựa vào ghế gỗ, lông mày khẽ rũ xuống, như có điều suy nghĩ nói:
“Nếu ta đoán không lầm, chỉ cần Viên Thành Thuẫn kia còn chưa xác định bỏ mạng, tiểu tử Viên gia kia đắc tội Lý gia chúng ta cũng có một con đường khác, khó mà bảo đảm Viên Hộ Viễn không giở trò hai mặt, làm chút trò hề.”
Lý Huyền Tuyên có chút hồ đồ, cẩn thận suy nghĩ, đã thấy Lý Hi Tuấn thản nhiên nhấp một ngụm trà, đáp:
“Chờ thêm chút nữa, nếu như Viên Hộ Viễn, Viên Hộ Độc thật sự đồng lòng, Viên Thành Thuẫn tin lầm người, vậy thì Viên Hộ Viễn sẽ lập tức đến địa phận Lý gia chúng ta.”
Lý Nguyệt Tương như có điều suy nghĩ, thấp giọng nói:
“Chẳng lẽ chuyện Viên gia loạn là cố ý?”
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài vang lên một trận ồn ào, một tên Ngọc Đình Vệ bước vào, áo giáp leng keng, cung kính chắp tay nói:
“Bẩm đại nhân, Viên Hộ Viễn cầu kiến.”
Lý Hi Tuấn bật cười, nhìn Lý Huyền Tuyên, lạnh lùng nói:
“Quả nhiên là người một nhà diễn kịch ầm ĩ, hy sinh phụ thân con Viên Thành Thuẫn để bảo toàn đại cục!
“Quả nhiên là con cháu diễn trò đánh nhau náo nhiệt, hi sinh Viên Thành Thuẫn phụ tử để lo cho đại cục rồi! Viên gia muốn phân rõ ràng với nhà ta, Thanh Tuệ, Viên Thoan, để làm một con chó tốt dưới trướng Trì gia!”
Viên gia ở Thanh Trì tông mặc dù ngày càng lụn bại, nhưng cũng coi như là một thế lực khá lớn, vẫn còn khá tự chủ. Năm đó, Viên Lập Thành là đệ tử của Trì Bộ Tử, khiến Viên gia hưng thịnh nhiều năm.
Nhưng hôm nay Viên Lập Thành tọa hóa, Trì Bộ Tử mất tích, hết lần này tới lần khác Viên gia lại thành nơi giao tranh của hai tông môn, xem ra là muốn đầu nhập vào Trì gia rồi.
“Xem ra Viên Thành Thuẫn hẳn có lưu lại người, lưu lại thư nhắc nhở tiểu tử kia, nhưng đều bị Viên Hộ Viễn chặn lại rồi.”
Hắn cười, lộ hàm răng trắng tinh, thấp giọng nói:
“Chó của Trì gia sao có thể cấu kết với chó của Tiêu gia chứ, chỉ là mệnh lệnh của Trì gia không thể không tuân theo, muốn cùng mấy nhà kia đều phân chia rõ ràng, để thiên hạ đều biết, lại sợ thật sự đắc
tội Lý gia chúng ta, còn đuổi Viên Hộ Viễn đi để xoa dịu, tính toán thật hay! Quả là tính toán rất hay!”
Lý Huyền Tuyên sao còn nghe không hiểu, trước sau suy nghĩ một phen, thấp giọng nói:
“Ý của ngươi là… Viên gia căn bản không muốn chống cự, đã sớm đầu hàng Trì gia, chẳng qua là làm bộ làm tịch, lấy lòng người khác, Viên Hộ Viễn cùng Viên Hộ Độc vốn cấu kết với nhau, Viên Thành Thuẫn thật tâm thật ý, Viên Hộ Viễn lại muốn lợi dụng chuyện này làm khó dễ Lý gia chúng ta, lấy lòng Trì gia?”
Lý Hi Tuấn híp mắt nói:
“Không khác là bao, Lý gia chúng ta và Ninh gia, Tiêu gia kết giao, Viên gia làm chó, tự nhiên không thể giống như ngày xưa, hai đầu đều đặt cược.”
“Một là có thể tìm được Viên Thoan hay không, hai là Lý gia chúng ta có bị hắn kéo xuống nước hay không, nếu hai chuyện này đều có thể chắc chắn, Viên gia đương nhiên muốn độc lập tự chủ…”
“Nếu như Lý gia chúng ta không muốn dính líu vào chuyện này, hôn sự này có thể trở thành một màn kịch lớn để Viên gia công khai tuyệt giao với chúng ta, bất luận Lý gia chúng ta có đáp ứng hay không, chỉ cần truyền ra ngoài Viên Phủ Nghiêu hối hôn bỏ trốn, là có thể phân chia hai nhà rõ ràng.”
Hắn nhanh chóng suy đoán ra mọi chuyện, thấp giọng nói:
“Có lẽ là ngày đó hắn đến đây hỏi bá bá có thể ra tay tương trợ hay không, sau khi bị từ chối, Viên Hộ Viễn quyết định đầu nhập vào Trì gia, thư của Viên Thành Thuẫn đã không đến được tay Viên Phủ Nghiêu, dù thế nào, người này cũng trở thành ngòi nổ khiến hai nhà tuyệt giao.”
Lý Huyền Tuyên nghe xong, tức giận nói:
“Viên Hộ Viễn đã gặp qua gia phụ, vốn tưởng rằng sẽ cùng Lý gia chúng ta đời đời giao hảo, sao có thể rơi xuống kết cục như vậy, coi như là thế cục bức bách, cũng không cần phải dùng loại thủ đoạn này!”
Hắn muốn đứng dậy đi ra ngoài, lại bị Lý Hi Tuấn giữ lại, nói:
“Để ta ra tiếp hắn.”
Lúc Viên Hộ Viễn tiến vào, trông lão ta rất chật vật, khí tức uể oải, thấy một thiếu niên tuấn tú tiến đến, áo trắng như tuyết, bên cạnh là Lý Nguyệt Tương, lão ta sửng sốt, thăm dò nói:
“Không biết Huyền Tuyên đạo hữu…”
“Tiền bối đến thật không đúng lúc, trưởng bối đang bế quan tu luyện… Tại hạ là Lý Hi Tuấn, vị này là xá muội của vãn bối - Lý Nguyệt Tương, bái kiến Hộ Viễn tiền bối.”
Viên Hộ Viễn liếc mắt nhìn thiếu niên trước mặt, chỉ cảm thấy so với Lý Huyền Tuyên còn khó đối phó hơn, khàn giọng nói:
“Lại thêm một vị Trúc Cơ, quý tộc quả là nhân tài tầng tầng lớp lớp, khiến người khác phải hâm mộ.”
Lý Hi Tuấn lắc đầu, thản nhiên nói:
“Tiền bối quá khen, không biết lần này tiền bối đến đây là có chuyện gì?”
Khuôn mặt già nua của Viên Hộ Viễn sụp đổ, bi thương nói:
“Ta cô độc khó chống đỡ… Viên gia đã rơi vào tay đệ đệ kia của ta, hắn một lòng muốn đầu nhập vào Trì gia, đã trở thành thế lực phụ thuộc của Trì gia… Chỉ sợ… Hắn không để ý tình nghĩa hai nhà, muốn làm chuyện ngu xuẩn!”
“Ồ?”
Lý Hi Tuấn kinh ngạc nói:
“Chẳng lẽ là muốn đòi lại sính lễ? Chuyện này rất dễ.”
Hắn làm như không biết chuyện gì, gọi Ngọc Đình Vệ bên cạnh, thản nhiên phân phó:
“Đi mời Viên công tử đến đây.”
Viên Hộ Viễn cảm thấy run rẩy, đang định mở miệng, không ngờ Lý Hi Tuấn lại rất khách khí nắm tay lão, ôn hòa nói:
“Viên tiền bối, hai nhà chúng ta giao hảo nhiều đời, ngài đã từng gặp qua lão tổ nhà ta! Món lễ mà ngài tặng khi xưa - 【 Giao Bàn Doanh 】 đến nay vẫn là bảo kiếm của gia chủ nhà ta! Sao có thể nói ngài phụ bạc chúng ta…”
“Giao tình của Viên Hộ Viễn tiền bối sâu đậm như vậy, muội muội ta có thể cùng ngài ôn chuyện thêm một chút…”
Lời này khiến trán Viên Hộ Viễn toái ra mồ hôi hột, run giọng nói:
"Kỳ thật... E rằng..."
Bỗng thấy một Ngọc Đình Vệ vội vàng chạy lên, quỳ xuống bẩm báo:
"Bẩm đại nhân! Viên công tử chuồn rồi!"
"Chuồn rồi?"
Lý Hi Tuấn kinh ngạc thốt lên, ra vẻ hoàn toàn không tin, chỉ cười nói:
"Sao có thể... Hay là ra nông địa tìm xem..."
Viên Hộ Viễn khuôn mặt già nua đã đầm đìa mồ hôi, áy náy nói:
"Hi Tuấn... Hi Tuấn đừng tìm nữa! Đã sớm bị đệ đệ ta gọi về rồi! Chuyện này xem như thôi đi! Chỉ có lỗi với Nguyệt Tương cô nương!"
Lý Hi Tuấn biến sắc, một lúc lâu sau mới trầm giọng hỏi:
"Tiền bối không muốn kết thông gia cứ nói thẳng, cần gì phải khiến Lý gia ta khó xử như thế!"
Trong lòng Viên Hộ Viễn vô cùng áy náy, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hắn. Nhìn Lý Hi Tuấn một cái, mơ hồ như thấy được bóng dáng trung niên áo xám năm xưa, nhất thời ngồi không yên trên ghế.
Hắn từng gặp qua mấy đời Lý gia, tuy rằng không ai có thể cho hắn cảm giác như Lý Thông Nhai năm xưa, nhưng Lý Hi Tuấn lại như thanh phong ẩn mình trong tuyết, tựa hồ nhìn thấu được tính toán của hắn, chỉ đành nói:
"Ta đã mất đi gia tộc, nào quản thúc được đệ đệ ta chứ, e rằng nó sẽ tuyên dương khắp nơi, để dứt tình nghĩa giữa hai nhà, Nguyệt Tương… Nguyệt Tương… lão phu cũng không ngờ là kết quả như thế này mà!”
Lời này không cần nói cũng biết, Viên gia muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lý gia, chắc chắn sẽ phao tin đồn hủy hôn. Hắn ngẩng khuôn mặt già nua nhìn Lý Nguyệt Tương, lại bắt gặp nụ cười xinh đẹp trên môi nàng.
Hắn vốn tưởng rằng Lý Nguyệt Tương sẽ nổi giận, ai ngờ lại thấy nàng chớp mắt, ôn nhu nói:
"Không sao, ta không sao đâu tiền bối."
Rõ ràng là giọng nói ôn hòa, Viên Hộ Viễn lại cảm thấy lạnh sống lưng, như nghe thấy tiếng kiếm minh rét lạnh cùng lời chưa nói hết trong mắt nàng:
"Nhưng Viên gia các ngươi thì chưa chắc."
Viên Hộ Viễn không còn mặt mũi nào ở lại đây, lùi một bước rồi đi ra khỏi đại điện. Bên ngoài có một nữ tử mặc ngọc giáp đang ôm thương đứng đó, dường như đã đứng đây từ lâu, nàng khẽ nhướng mắt, nói:
"Ta tiễn tiền bối."
Da đầu Viên Hộ Viễn tê dại, hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ nhờ đan dược, tu vi kém xa Lý Thanh Hồng, nếu thật sự động thủ thì không biết mình chống đỡ được mấy chiêu. Hắn chỉ có thể lẩm bẩm:
"Thì ra là Thanh Hồng."
Lý Thanh Hồng cùng hắn cưỡi gió bay lên, nói:
"Viên gia các ngươi muốn đầu hàng Trì gia cũng là chuyện bất đắc dĩ, chỉ là thủ đoạn quá bẩn thỉu, tình nghĩa bao năm... Không nên như thế."
Viên Hộ Viễn thở dài, Lý Thanh Hồng dừng một chút rồi nói tiếp:
"Viên gia các ngươi liên tiếp bày kế hãm hại Lý gia ta, Viên Thành Thuẫn, Thanh Tuệ Phong, lại khiến Lý gia ta thất tín với Viên Thành Thuẫn, xem như đoạn tuyệt tình nghĩa hai nhà... Nếu tiền bối còn chút tình nghĩa với Lý gia ta, xin hãy tha cho Viên Phủ Nghiêu một mạng."
Nghe đến đây, Viên Hộ Viễn biết rõ kế hoạch của Viên gia đã bị nhìn thấu, bèn nói:
"Viên Phủ Nghiêu sẽ không sao đâu, chúng ta vẫn luôn để mắt đến hắn, xin hãy yên tâm."
Lý Thanh Hồng chắp tay, cưỡi lôi quang bay về. Nhìn theo bóng lưng nàng, Viên Hộ Viễn nhớ lại tình nghĩa bao năm với Lý Uyên Giao, Lý Huyền Tuyên, chỉ cảm thấy vô cùng chán nản, lẩm bẩm:
"Nhưng mà... Nhưng mà Kiếm Tiên năm đó chỉ dùng một kiếm đã đánh bại Trì Chích Vân, Lý gia lại qua lại với Tiêu gia, Trì gia vẫn luôn canh cánh trong lòng, sao có thể để ta giữ được tình nghĩa năm xưa chứ! Nếu không tàn nhẫn một chút, làm sao có thể bịt được miệng lưỡi người đời!"
Hắn nhìn trời cao, trong lòng trống rỗng, nhớ lại nụ cười và lời nói của Lý Nguyệt Tương, trong lòng lại dâng lên sợ hãi:
"Lý Uyên Giao là người tàn nhẫn, nữ nhi của hắn chắc cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì... Tại sao lại là Lý gia chứ!"
Nếu để cho Viên Hộ Viễn lựa chọn, trong số những người quen biết, hắn không muốn đắc tội nhất chính là Lý gia. Nhưng hắn đang ở thế khó, không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng bay đi.
...
Lý Thanh Hồng cưỡi gió bay về viện, mọi người đang ngồi quây quần bên nhau. Lý Hi Tuấn khẽ gật đầu, hai cô cháu tuy không bàn bạc trước nhưng lại phối hợp rất ăn ý.
Lý Huyền Tuyên mở miệng:
"Không biết tình hình của Viên Thành Thuẫn và Viên Thoan như thế nào, lúc này quay về e là cũng không xoay chuyển được cục diện... Chỉ là ta đã đáp ứng Viên Thành Thuẫn..."
"Viên Phủ Nghiêu muốn đi, chẳng lẽ chúng ta còn phái người đi bắt hắn về?"
Lý Hi Tuấn xua tay, nói:
"Hơn nữa Nguyệt Tương cũng chỉ đồng ý trong trường hợp Viên Phủ Nghiêu nguyện ý ở rể, ai ngờ Viên Hộ Viễn lại làm như thế chứ? Ngay cả Viên Thành Thuẫn cũng không tính được... Tu vi hắn cao cường, nhưng tâm cơ làm sao đấu lại lão hồ ly kia."
Hắn trầm giọng nói:
"Sau này không cần nhắc đến người này nữa, hắn không còn liên quan gì đến Lý gia ta."
Lý Hi Tuấn quay đầu nhìn muội muội, thở dài:
"Chỉ là muội chịu thiệt thòi rồi... Viên gia muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lý gia ta, chắc chắn sẽ lấy chuyện này ra làm cớ, đến lúc đó lại có lời ra tiếng vào..."
Lý Nguyệt Tương mỉm cười, thản nhiên ngồi bên cạnh án thư, lắc đầu nói:
"Chuyện này thì có gì to tát, người đời chỉ cười Viên gia hắn trở mặt như trở bàn tay, cười Viên Phủ Nghiêu hắn có mắt như mù."