Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 544: Minh Hoàng Hào



Chương 502: Minh Hoàng Hào

Bình minh.

Từng vệt nắng sớm lần lượt leo lên bậc đá, nhuộm vàng hai pho tượng đá trước cửa. Thợ thủ công Lý gia đã tạc tượng theo hình dáng của Câu Xà Lý Ô Sao, hai đuôi uốn lượn, đầu thú ngẩng cao.

Lý Chu Nguy từ chính điện bước ra, giày gấm giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy. Tay đặt trên thanh bội kiếm, hắn mấy năm nay đã trưởng thành hơn nhiều, khí chất trời sinh cũng đã thu liễm, không còn khiến người ta nhìn mà kinh sợ nữa.

Ánh mắt sắc bén cũng dần thu lại, chuyển thành màu nâu đen đặc biệt, dường như không còn vẻ đáng sợ. Bước chân nhẹ nhàng tiến lên, chỉ trong lúc liếc mắt mới thoáng hiện vẻ giảo hoạt, cử chỉ thỉnh thoảng lộ ra sự mạnh mẽ và nhanh nhẹn khiến người ta kinh ngạc, chẳng ai nghĩ đây là một hài tử mới hơn mười tuổi.

Trần Ương mặc hắc giáp, đi theo phía sau. Lý Chu Nguy đã cao lớn hơn, hai người đã gần bằng nhau. Hắn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lẳng lặng theo sau, đến trước điện liền tự giác dừng lại ngoài cửa, để Lý Chu Nguy một mình vào trong.

Lý Thừa Liêu đang ngồi trên vị trí chủ tọa đọc thư, thấy hắn tiến đến liền cười nói:

“Nguy Nhi đến rồi à.”

Lý Chu Nguy năm nay mười một tuổi, tu vi thai tức tầng bốn. Lý gia không cho hắn lên núi tu luyện như những đệ tử đích hệ khác, mà tu hành ở trung điện, luyện tập kích pháp, sợ tu luyện quá nhanh, căn cơ không vững.

Cũng không thấy hắn tu luyện thế nào, mấy ngày trước bế quan mấy ngày, lại đột phá Thai Tức tầng bốn, tu vi ngày càng vững chắc.

Hắn khoác áo lông sói, trông rất uy phong, hỏi:

“Mắt của con giờ thế nào rồi?”

Lý Chu Nguy ngồi vững vàng, đáp:

“Hài nhi nếu không xuất thủ, không tức giận, thì sẽ không hiện ra màu vàng kim.”

“Tốt.”

Lý Thừa Liêu cũng không hiểu rõ hắn làm thế nào, cũng không hỏi nhiều, lấy từ trên bàn một quyển công pháp, nhẹ giọng nói:

“Hi Trị thúc của con đã về nhà một chuyến, quyển Đồng Thuật này đã được ông ấy xin cho con, con xem trước đi."

Lý Chu Nguy bước nhanh lên trước, nhẹ nhàng nhận lấy công pháp. Trên bìa sách viết:

"« Đại Vấn Kim mâu » "

Lý Thừa Liêu đã nói xem trước, hắn liền lật nhẹ trong điện:

“Võ Minh năm thứ năm mùa thu, thăm bạn Huyền Đâu, gặp U Âm Ty phán Dương Kim Tân, nói chuyện rất hợp ý, cảm thấy sáng tối khác nhau, khó thấy chân dung, bèn nghiên cứu ra chút đồng pháp, tùy bút ghi lại…”

Đây là những lời giới thiệu về lai lịch công pháp, tiếp theo là hàng vạn chữ, đại ý là dạy dùng pháp lực luyện trong mắt, luyện thành một mắt kim đồng. Thời xưa chỉ cần hai mươi năm là có thể tu thành.

Tốt nhất là có được một linh khí, tên là Minh Tịch Hao Khí, sẽ rút ngắn rất nhiều thời gian tu luyện. Xem kỹ lại, cuối cùng người ký tên là Thôi Ngạn.

Lý Chu Nguy xem qua một lượt, Lý Thừa Liêu khẽ nói:

“Thôi Ngạn này ta đã hỏi qua rồi, nghe nói năm xưa là Kim Đan tu sĩ của Chiêu Nguyên Tiên Phủ nước Ngụy, hiệu là Thượng Diệu Chân Quân. Đồng thuật này hẳn là do hắn sáng tạo lúc còn trẻ, phẩm cấp không cao, chỉ có tam phẩm, vừa hay có thể che giấu đôi mắt của con.”

Lý Thừa Liêu vừa nói vừa bảo Lý Chu Nguy ngồi xuống, tiếp tục nói:

“Cũng chỉ có những công pháp tìm được trong động thiên này mới nhớ rõ lai lịch như vậy. Nếu đổi thành những pháp quyết Giang Nam bình thường, làm sao còn có người ký tên? Sớm đã thất truyền sạch rồi.”

Thấy Lý Chu Nguy gật đầu, ông cầm từ trên bàn một quyển sách và một thẻ ngọc, khẽ nói:

“Còn quyển này, là Huyền Phong lão tổ từ hải ngoại mang về thương pháp, vốn dĩ được ghi trong thẻ ngọc này. Con còn chưa sinh linh thức, ta đã thay con sao chép ra.”

“Một bản in, một bản gốc, đều ở trong này.”

Lý Chu Nguy nhẹ nhàng nhận lấy, đáp lễ:

“Đa tạ phụ thân.”

Hắn liếc qua bìa thương pháp, viết:

“《Giáp Tý Phách Luyện Kích Binh Thuật》”

Lý Chu Nguy không vội vàng lật sách trong đại điện, mà chuyển sang chủ đề khác, mở miệng hỏi:

“Con hiểu biết chút chuyện Đại Ngụy, nhưng đều là những lời đồn đại, không biết rốt cuộc có mấy vị chân quân? Trong nhà có tin tức gì không?”

"Mấy năm nay gia tộc có tìm hiểu."

Lý Thừa Liêu ngạc nhiên vì hắn đột nhiên hỏi chuyện này, đáp:

“Thời thượng cổ, Kim Đan xuất hiện, Đạo Thai hoành hành, hải nội rộng gấp mấy lần bây giờ, hải ngoại còn lớn hơn gấp mấy chục lần. Nước Ngụy trước sau từng xuất hiện mấy vị chân quân, họ Thôi có hai vị, một trong số đó chính là Thượng Diệu Thôi Ngạn, còn Lý thị thì có Thái Tổ và Nguyên Đế…”

“Bốn vị chân quân.”

Lý Chu Nguy tiếp lời, Lý Thừa Liêu nghe vậy gật đầu, khẽ nói:

“Sau khi Ngụy diệt thì Tề, Lương, Triệu, Yến, các đời đế vương tu vi ngày càng thấp. Cuối cùng nước Triệu chỉ có Chiêu Vũ Đế là tu vi chân quân cấp bậc. Còn bây giờ, quốc triều đã phân chia theo địa vực, không còn cái gọi là Tiên quốc nữa."

Lý Chu Nguy nghe xong, khẽ gật đầu. Lý Thừa Liêu thấy hắn có vẻ suy tư, không có ý truy hỏi tiếp, liền cười nói:

“Ta giới thiệu cho con một người.”

Lời vừa dứt, bên cạnh điện bốc lên một làn khói xám, quét tới, bên cạnh hiện ra một nam tử áo xám, mặt âm trầm, quỳ một gối, giọng khàn khàn:

“Ô Sao bái kiến thế tử.”

Lý Chu Nguy gật đầu đáp lễ, Lý Thừa Liêu nói:

“Đây là Ô Sao tiền bối, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, trong nhà đặc biệt phái đến bảo vệ con.”

Lý Ô Sao những năm này tu luyện dưới đáy hồ, dần dần bồi dưỡng được một ít yêu vật luyện khí thay hắn trông coi hồ, cũng không cần ngày ngày quản thúc, thỉnh thoảng lộ diện là được. Vốn theo bên người Lý Nguyệt Tương, nay Lý Hi Trị về đón muội muội, Lý Hi Tuấn liền phái hắn xuống núi.

Lý Chu Nguy bảo hắn đứng lên, Lý Ô Sao nhanh nhẹn chắp tay, không nói một lời, rất nhanh đã chìm vào trong bóng tối ở góc điện. Thiếu niên cẩn thận nhìn hai lần, ngẩng đầu nhìn Lý Thừa Liêu, lên tiếng hỏi:

“Xem ra trong nhà có sự vụ an bài.”

“Không sai.”

Lý Thừa Liêu nói:

“Con tuổi tác ngày càng lớn, năm xưa thúc công Uyên Bình tuổi này đã tiếp quản vị trí chủ gia, con lại là huyết thống Minh Dương, chủ mạch ít người tài, sau này nhất định phải gánh vác gia nghiệp.”

“Ta muốn chọn một nơi ở Sơn Việt, con mang theo chút binh mã, vừa hay có thể luyện tập kích thuật, chờ thời gian đến, để con ra chiến trường một lần."

Tộc thừa của Lý gia luôn như vậy, hai cha con đều không có vẻ gì khác thường. Lý Chu Nguy gật đầu, cất đồ vào tay áo, đang định xuống thì bị Lý Thừa Liêu gọi lại.

Vị thiếu chủ trẻ tuổi mặc áo lông sói, mày rậm mắt sáng cười cười, nhẹ giọng nói:

"Gia tộc đã suy nghĩ một hồi, quyết định vẫn noi theo lệ cũ, không gọi con bằng tên, mà ban cho con một đạo hiệu... Hay là nói là phong hiệu."

Lý Chu Nguy hứng thú nhướn mày, cười lên khóe mắt thêm phần gian xảo, hỏi:

“Trong nhà đặt cho con đạo hiệu gì?”

Lý Thừa Liêu tỏ ra rất vui mừng, cười ha hả hai tiếng, cẩn thận viết hai chữ lên bàn, nhẹ nhàng nhấc giấy lên, đáp:

“Minh Hoàng.”

Lý Chu Nguy nheo mắt, tay đặt lên thanh bảo kiếm, cằm hơi cúi xuống.

Biểu cảm trên mặt hắn không nói là hài lòng, mà giống như một loài dã thú tìm thấy hang động thích hợp để an giấc hơn.

“Ừm.”

Thiếu niên cười lớn một tiếng, ánh mắt cũng theo tiếng cười mà sáng tối, trong đại điện dần dần tràn ngập hương thơm của hoa thược dược, vang lên tiếng vỗ cánh vo ve xào xạc.

“Vù vù vù…”

Ánh mặt trời vàng óng trên bậc đá leo lên càng nhanh hơn, uốn lượn như rắn nhanh chóng bò lên đại điện. Vốn đã vàng óng nay lại càng thêm sáng chói, khiến Trần Ương ngoài điện không mở nổi mắt.

 

 

 

 

( P.s : Minh Hoàng nghe bá không anh em. hehehe )