Lý Thanh Hồng điều khiển lôi quang rơi vào động phủ, bấm niệm pháp quyết, che giấu vết máu ở sau lưng. Pháp lực trong cơ thể còn lại sáu thành. Uống mấy viên đan dược, áp chế vết thương.
Bí pháp [Trường Không Nguy Tước] vẫn âm thầm vận chuyển trong cơ thể nàng, áp chế vết thương, không còn nguy hiểm nữa. Ma khí xâm nhập từ vết thương, với tu sĩ bình thường sẽ phải lập tức bế quan áp chế, nhưng pháp lực lôi đình của nàng chỉ cần thời gian một chén trà là có thể hóa giải.
Hai viên đan dược vào bụng, sắc mặt Lý Thanh Hồng cũng khôi phục lại đôi chút huyết sắc.
Hách Liên Trường Quang hẳn là đệ tử dòng chính nội môn của ma tu tông môn, ma công thuật pháp đều cao minh hơn nhiều, pháp khí cũng là hết món này đến món khác. Tu vi của nàng cao hơn hai người một bậc, lại là lôi tu, mới có thể áp chế được hai người.
Nàng chỉ liếc mắt đã có thể đánh giá được thực lực của hai người, lại để tâm đến vài món pháp khí. Nhưng pháp thuật trốn chạy của ma tu rất khó đối phó. Lý Thanh Hồng tuy có thể dễ dàng áp chế hai người, nhưng có Hách Liên Trường Quang ở bên cạnh, thấy không ổn liền rút lui, e là rất khó để giết sạch được.
Lý Thanh Hồng tâm tư cũng rất linh hoạt, giao đấu với phu thê hai người này không hề dùng đến thực lực chân chính, âm thầm giấu đi hai phần lực, khiến cho hai người buông lỏng cảnh giác, đợi đến khi đột nhiên bộc phát, chỉ trong nháy mắt đã đánh cho Lưu Kiều thành tro bụi, sau đó quay lại đối phó với Hách Liên Trường Quang, suýt chút nữa đã giết được tên đệ tử dòng chính ma môn này.
“Chỉ là Hách Liên Trường Quang kia rốt cuộc cũng có chút bản lĩnh, còn khiến ta bị thương…”
Nàng khẽ nhíu mày, xoa xoa trán, pháp lực trong cơ thể vẫn thôi thúc không ngừng, rất nóng nảy. Tử quang trên má và vai nàng ẩn hiện nhảy nhót, phát ra những tiếng động nhỏ vụn.
Trước đây trong nhà luôn có Lý Uyên Giao trông coi, Lý Thanh Hồng rất ít khi bị thương, gần như mấy chục năm nay mới bị thương đến mức này. Bí pháp [Trường Không Nguy Tước] vận chuyển, khi giao đấu lực chiến đấu lại tăng thêm hai thành.
Cho nên vừa rồi khi giao đấu với Hách Liên Trường Quang, nàng đã dốc toàn lực, lại thêm [Trường Không Nguy Tước] gia trì, uy lực phát ra từ mũi thương, chỉ vài chiêu đã đánh cho Hách Liên Trường Quang sững sờ, hắn dứt khoát bỏ chạy, nếu không thì chính bản thân hắn cũng phải bỏ mạng ở nơi này…
Nàng đang suy nghĩ, Lý Minh Cung đã nhanh chóng đi lên, cúi đầu cung kính nói:
“Chúc mừng…”
Lý Thanh Hồng chỉ phất tay ngắt lời hắn, thấp giọng nói:
“Con hãy nghe đây.”
Nàng lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội màu tím, giao vào tay Lý Minh Cung:
“Nơi này mặc dù đã đánh lui ma tu, nhưng mấy nơi khác lại không biết thế nào, ta còn phải đi xem một chút. Ngọc bội này có hiệu lực ba ngày, nếu có ma tu nào đến tập kích, bóp nát nó, ta sẽ đến ngay.”
Lý Thanh Hồng vẫn không yên tâm, dặn dò:
“Chỉ nói với đám người bên dưới là ta đang ở trong động phủ dưỡng thương, đừng nói chuyện này cho ai biết, sợ lòng người dao động, tin tức bị lộ ra ngoài.”
“Minh Cung đã rõ.”
Lý Minh Cung gật đầu đồng ý, lúc này mới khó xử nói:
“Nhưng mà vết thương của cô cô còn chưa điều dưỡng, đã đi cứu viện nơi khác…”
“Không có gì đáng ngại.”
Lý Thanh Hồng dùng đan dược áp chế vết thương, chỉ cảm thấy lồng ngực hơi tức, cười nói:
“Ta là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, hai người bọn hắn một Trúc Cơ trung kỳ, một Trúc Cơ sơ kỳ, có thể làm gì được ta?”
“Thực lực của Lý Ô Sao kém hơn chút. Không biết có giữ nổi không. Ta phải đi xem thử một chuyến. Không thể để nơi đó gãy gánh, khiến cho Lý Văn và An Tư Minh mất mạng được.”
Lý Minh Cung lập tức không nói nên lời, chỉ cung kính khuyên nhủ:
“Tu vi Minh Cung thấp kém, không nhìn rõ được, chỉ mong cô cô bảo trọng bản thân là chính.”
“Yên tâm đi.”
Nàng để cho Lý Minh Cung trông coi, bản thân cưỡi lôi đình ra khỏi trận. Phương bắc xa xa, trên bầu trời có vô số ánh sáng bắn lên, kim quang rực rỡ và ngọn lửa đỏ phun trào, cuốn tới.
Mây đen trên bầu trời bị thổi bay, sáu hơi thở sau mới từ từ khép lại. Lý Thanh Hồng nhìn kỹ, phương hướng Biên Yến Sơn thủy hỏa cùng giáng xuống, kim mộc bay vút lên, e rằng cùng một lúc có mấy vị Trúc Cơ ngã xuống.
Khoảng cách từ chỗ nàng đến Biên Yến Sơn gần hơn, mơ hồ thấy trong rừng núi phía tây một màn sương máu mờ mờ ảo ảo, dường như có những giọt mưa màu đỏ máu rơi xuống, bay bay hạ xuống.
“Biên Yến Sơn cũng bị tập kích…Tộc thúc và Hi Trị có khả năng đều ở đó…”
Nàng thấp thỏm nhìn một hồi, xác định dị tượng này không có mưa vàng rực rỡ, tự an ủi mình vài câu, lại bay về hướng đông một khắc, cửa ải tiếng nổ ầm ầm, cự xà xuyên qua lại trên không trung, vậy mà có năm bóng người đang giao đấu cùng nhau.
Trong đó có hai người là tu sĩ Thanh Trì, mỗi người đang giao đấu với một ma tu. Lý Ô Sao đã hóa thành bản thể, là một con cự xà màu đen sẫm, hai cái móc câu ở đuôi xà gào thét trong không trung, liên tục chống lại kim quang mà thích tu trước mặt phát ra.
“Còn có thích tu!”
Lý Thanh Hồng đến muộn, cục diện chiến đấu đã đến hồi căng thẳng, phe mình bị đánh cho dần dần lùi lại, gần như phải rút vào trong trận, trên người Lý Ô Sao đầy kim ấn, đau đớn gào thét không ngừng.
Nàng vén mái tóc đen ra sau tai, cầm thương tiến lên, không hề do dự lựa chọn trợ giúp tu sĩ phe mình.
Vừa bay lên phía trước được mấy dặm, đột nhiên nàng nhíu mày.
“Không Hành cũng đến…”
Trong lòng Lý Thanh Hồng lập tức có ý định khác, ẩn giấu thân hình biến mất.
Lý Ô Sao bên này quả thực khổ không thể tả, bị thích tu áp chế, trên người đầy những dấu ấn chưởng màu vàng, khói đen không ngừng bốc lên, đối phương chỉ cần dùng một phần pháp lực, bản thân hắn phải dùng hai phần mới có thể hóa giải.
Lão già mặt mày từ bi này là pháp sư của [Đại Dục Tướng], khi đến là nói ngon nói ngọt, tự xưng là Ngu Tâm pháp sư, lần đầu tiên nhìn thấy Lý Ô Sao, còn khen hình thể của hắn đẹp mắt.
Lý Ô Sao một chút cũng không dám tin lời hắn nói, chỉ cảm thấy ngoại trừ Không Hành, pháp sư đều là những kẻ có đầu óc điên cuồng, ngày thường là vạn lần không muốn đối mặt, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng đối đầu.
Ngu Tâm tay không tấc sắt, trên mặt tràn đầy ý cười, nhưng trong tay lại không hề yếu, dọc đường đánh tới, dựa vào một chưởng kim quang suýt chút nữa đã lấy mạng của Lý Ô Sao! Đôi mắt rắn độc ác của hắn đã tràn đầy hận ý.
“Nếu không phải chịu hai lần sáu Yến phối mệnh thù pháp… đồ vật mà Hi Tuấn dùng lại quá lợi hại, khiến ta tẩy luyện được thân xác… E là đã phải chết trong tay lão già này rồi…”
Lý Ô Sao còn chưa kịp mừng rỡ, lão già mặt mày từ bi kia đã mỉm cười nhìn hắn, hai môi khẽ động, bắt đầu lẩm bẩm.
“Ngươi!”
Lý Ô Sao lập tức cảm thấy trong lòng như có tảng đá vỡ vụn, ý nghĩ xao động, trước mắt hiện lên đủ loại ảo giác, vội vàng thè lưỡi rắn ra, thầm nghĩ:
“Năm đó tiểu tử Không Hành có nói, đám gia hỏa này biết [Tôn Tu Phục Chiết Ngôn], quả nhiên thích động đến yêu tâm của ta, trở về phải cảm ơn hắn!”
Hắn cũng thè lưỡi rắn ra, niệm một chuỗi chú ngữ, từ từ ổn định lại tâm trí. Biểu cảm từ bi của Ngu Tâm từ đầu đến cuối cuối cùng cũng có chút thay đổi, kinh hãi nói:
“Bắc Thế Tôn Đạo?! Tiểu xà, là ai dạy ngươi !”
Lý Ô Sao thấy hắn thất sắc, trong lòng vô cùng vui sướng, thè lưỡi rắn ra, chửi bới:
“ Là cha mày dạy ông nội mày đấy !” ( này là tác giả chữi chứ ta dịch đúng theo lời tác giả đấy nhá ~_~" )
Hắn chửi xong, sắc mặt Ngu Tâm hơi thay đổi, nhẹ giọng nói:
“Súc sinh ......... miệng thối! Để ta bắt ngươi rồi cho ngươi biết thế nào là sống không bằng súc sinh rắn ( pó tay luôn ..... )”
Ngu Tâm dường như đã nổi giận thật, trên người bốc lên kim quang, một chưởng đẩy ra phía trước, hóa thành một chiếc ấn lớn màu vàng, đè về phía Lý Ô Sao, dọa cho toàn thân hắn dựng đứng vảy lên, lúc này mới biết vừa rồi tên hòa thượng này còn chưa sử dụng đến thực lực thật sự.
“Mẹ kiếp…”
Lý Ô Sao càng muốn mắng hắn, mắng xong mới vội vàng lùi lại, thân hình nhanh chóng thu nhỏ, linh hoạt chui xuống dưới, không ngờ chiếc ấn kia cũng thu nhỏ theo, như hình với bóng đè xuống.
“Choang…”
Âm thanh trong trẻo vang lên giữa không trung, Lý Ô Sao chửi ầm lên, nhưng không thấy có đau đớn gì rơi vào người, vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một hòa thượng mắt nhỏ cầm thiền trượng bằng đồng xanh, sắc mặt bình tĩnh ngăn cản chiếc ấn kia lại.
“Không Hành!”
Lý Ô Sao sửng sốt, hiểu được là Không Hành đã giải quyết xong ma tu ở nơi đó, chạy đến trợ giúp, lập tức hô lên:
“Ngu Tâm! Cha ngươi đến rồi!”
Không Hành liếc mắt nhìn hắn một cái, trên mặt có chút ý cười, cáo lỗi một tiếng. Ngu Tâm trước mặt vẻ mặt dần nghiêm lại, trang trọng nói:
“Hóa ra là đồng đạo của cổ tu…Ngu Tâm bái kiến trưởng lão.”
“Không dám nhận là trưởng lão, tại hạ Không Hành, bái kiến Đại Dục tu.”
Ngu Tâm là pháp sư của [Đại Dục Tướng], lúc này hai mắt sáng ngời, nói:
“Gặp mặt là có duyên, Ngu Tâm chỉ mong có thể cùng trưởng lão cẩn thận tranh luận đạo pháp, hoàn thiện thích pháp của ta…”
Không Hành ôn tồn nói:
“Tiểu hòa thượng không giỏi tranh luận đạo pháp, vẫn là thôi đi.”
Không Hành cũng đã từng gặp pháp sư của [Đại Dục Tướng], loại đạo pháp này tu luyện chính là ý niệm trong đầu, dục vọng chính là bản thân ta, hắn thực sự không có nắm chắc có thể tranh luận thắng được lão hòa thượng này, không dám nói nhiều với hắn, cầm thiền trượng lên đập xuống đầu đối phương.
Hai người lập tức giao đấu trên không trung, đánh cho kim quang lấp lánh, Lý Ô Sao nhìn thấy tình hình, chỉ đi giúp đỡ hai người Thanh Trì kia.
Ma tu đều cẩn thận tư lợi. Hai người kia vừa nhìn dáng vẻ này, ra vẻ uy hiếp một hồi, liền hóa thành khói đen. Năng lực bảo mệnh của ma tu vượt xa tiên tu. Cho dù bị ba người vây công, vẫn hóa thành khói đen bay đi. Tại chỗ trống không, ngay cả một pháp khí cũng không để lại.
Lý Ô Sao quay đầu lại nhìn, Không Hành hai người mỗi người thi triển thuật pháp, miệng phun kinh văn, đánh cho đầy trời là hoa vàng, lả tả rơi xuống, các loại hương thơm phả vào mũi.
Đôi mắt rắn của hắn hơi nheo lại. Vẫn thấy dưới chân trong cát bụi cuồn cuộn khói vàng. Mấy con chó rừng lặng lẽ ngồi yên trên mặt đất. Thịt thối cũng ném sang một bên mà không ăn. Chỉ nghiêng tai lắng nghe.
Hai người một yêu nhìn nhau một cái, đồng thời cưỡi gió bao vây lại, Ngu Tâm cũng không ngốc, đã sớm chú ý tới, cáo từ nói:
“Hôm nay may mắn được gặp, nếu có thời gian sẽ lại đến tìm trưởng lão…”
Giọng hắn trống rỗng, vang vọng trên không trung đầy cát vàng. Vừa rồi đã sớm ngấm ngầm chuẩn bị nhiều thuật pháp. Thân hình hóa thành những cánh hoa vàng rơi xuống. Trong nháy mắt đã xuất hiện ở ngoài mấy dặm, ra vẻ muốn đi.
Giao đấu suốt một canh giờ, Lý Ô Sao mấy người gần như ai cũng bị thương, ngay cả một chiếc túi trữ vật của Trúc Cơ cũng không vớt được, làm sao có thể bỏ qua? Lần lượt cưỡi gió đuổi theo.
Nhưng thân hình của Ngu Tâm biến hóa, càng bay càng nhanh, trong lòng âm thầm gật đầu:
“Hay cho Không Hành. Nếu có thể luận đạo với hắn, tu vi hẳn là sẽ có tiến triển. Còn đám người ngu xuẩn này… cứ đuổi theo nữa là mất mạng đấy!”
Hắn nhướn đôi lông mày trắng dài lên, trong lòng đang đắc ý, nhưng vẻ mặt lại từ từ nhạt đi. Ngu Tâm khẽ động linh thức, nghiến răng nói:
“Vị đạo hữu nào!”
Trước mặt hiện ra một bóng dáng bạch y tử điện, cứng rắn ngăn cản hắn lại, mũi thương chỉ thẳng, nữ tu này lạnh giọng nói:
“Pháp sư muốn đi đâu?”
Ngu Tâm nhìn thoáng qua đôi mày mắt của nàng, trong lòng bồi hồi xúc động, nhìn thêm vài lần, trong miệng nói:
“Lôi tu……”
Hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, Lý Thanh Hồng trước mặt lại hoàn toàn không khách khí với hắn, trong miệng là hỏi một câu, nhưng lôi thương đã đâm thẳng tới. Ngu Tâm vung chưởng lên đỡ, cực kỳ khinh thường:
“[Đại Dục Tướng] của ta có thể không giống với ma tu, không sợ lôi đình của ngươi…”
Nhưng chỉ nghe tiếng sấm vang rền, lòng bàn tay của Ngu Tâm bắn ra một mảng lớn tia lửa trắng sáng, đau đớn kêu lên một tiếng, nhanh như chớp rụt tay lại, cẩn thận nhìn kỹ, lòng bàn tay đã cháy đen.
Hắn lập tức trở nên cẩn thận, trên người lại sáng lên kim quang, sắc mặt nặng nề, Thanh Trì chư tu và Không Hành phía sau đã đuổi tới.
“Hỏng rồi.”
……
Trên Vọng Nguyệt Hồ sao sáng mênh mang, Lý Chu Nguy đáp xuống Thanh Đỗ Phong.
Trong nhà đã vắng vẻ đi nhiều. Đỉnh Thanh Đỗ lại càng thêm trống trải. Hắn bước mấy bước lên trước. Trong điện chỉ có lão nhân Lý Huyền Tuyên đang ngồi.
Lý gia điều động ra ngoài rất nhiều người, Lý Huyền Tuyên từ trong động phủ đi ra, thấy trong nhà trống hơn một nửa mới biết, vội vàng đến hỏi Lý Hi Tuấn, lão nhân đến trong điện, mới biết Lý Hi Tuấn đã ra ngoài hồ tuần tra rồi.
Lúc này trong tay hắn đang cầm danh sách kia, nhíu mày xem, bàn tay già nua đưa ra một ngón tay, gạch tên từng người một, tính xem là người của chi nào, tổ tiên là ai.
Lý Chu Nguy từ trong điện đi vào, hắn thấy vị tiểu bối bảo bối này, nếp nhăn trên mặt mới giãn ra, linh thức kiểm tra:
“Luyện Khí tầng bốn rồi…tốt…”
Hắn chỉ một ngón tay vào danh sách này, chỉ nói:
“Đây…đây là phụ thân ngươi quyết định? Chuyện lớn như vậy sao không nói với ta? Sao lại để Nguyệt Tương ra ngoài!”
“Là Thanh Đỗ hạ lệnh.”
Bờ vai của Lý Chu Nguy rất rộng, nặng nề ngồi xuống ghế, trả lời một tiếng, Lý Huyền Tuyên chỉ nói:
“Hi Tuấn đứa nhỏ này…”
Lý Chu Nguy trong lòng hiểu rõ, chuyện này để cho Lý Huyền Tuyên can thiệp e rằng chỉ thêm một chuyện phiền phức mà thôi, lão nhân lại nói:
“Mấy đứa các con, chẳng ai thương tiếc huynh muội nhà mình cả…”
Lý Chu Nguy lặng lẽ nghe hắn lải nhải một hồi, Lý Huyền Tuyên đột nhiên nhớ ra, nói:
“Đông Hải loạn như vậy, chẳng bằng để Lý Thừa thúc của ngươi trở về?”
Lý Chu Nguy đồng ý một câu, im lặng không nói, Lý Huyền Tuyên nghẹn một hồi, thở ra một hơi, hỏi:
“Vậy tên Ninh gia kia rút người của nhà ta đi như vậy để làm gì? Ta nghe nói Thanh Trì tông chỉ cần năm thành, hắn lại nói bao nhiêu là bấy nhiêu…Nếu ta có ở đó, nhất định phải cho hắn xem sắc mặt!”
Lý Chu Nguy chắp tay trả lời, chỉ nói:
“Thanh Trì không thể tin, chỉ nghe nói thúc công Hi Tuấn đã nhận được [Minh Sương Tùng Lĩnh], tu vi càng ngày càng cao, từ đó về sau sẽ không nổi giận nữa, nhìn thấy rõ ràng về lợi ích là được.”
Lý Huyền Tuyên ngây người một hồi, nhấp một ngụm trà, liên tục thở dài, nhưng thấy một trung niên nhân vội vàng đi lên, dung mạo rộng rãi, sau lưng đeo trường thương, tu vi Luyện Khí tầng tám.
Người này chính là nhi tử của An Chá Ngôn, An Tư Nguy, đệ đệ An Tư Minh đã đi tới phương bắc, hắn ở lại đi theo bên cạnh Lý Hi Tuấn, lúc này vội vàng quỳ xuống, trên mặt đầy kích động:
“Đại nhân! Từ Quốc có tin tức rồi!”
Lý Huyền Tuyên vội vàng đứng dậy khỏi vị trí, trên mặt già nua vô cùng thấp thỏm, cũng quên mất đặt chén trà trở lại bàn, vội vàng nói:
“Nói! Đợi đã…Hi Tuấn đâu!”
“Hắn đã bắt được mấy tên ma tu đi xuống phía nam, đang ở trên hồ tra hỏi, để ta trở về bẩm báo trước!”
“Ma thích hai đạo cùng nhau đi xuống phía nam, [Đại Dục Tướng], [Từ Bi Đạo], [Không Vô Đạo] cùng nhau xuất động, Thác Bạt gia, Mộ Dung gia hai gia tộc lớn cùng với Thiết Phất Quốc Hách Liên gia, Tương Lý gia…các tiểu tộc cùng nhau xuất động, ma khí cuồn cuộn, kim quang khắp trời…”
An Tư Nguy trầm giọng nói:
“Mộ Dung gia và [Đại Dục Tướng] tu sĩ Trúc Cơ bị phục kích giữa đường, bị tu sĩ Kim Vũ Tông chặn lại,
Thanh Trì Lý Huyền Phong dẫn theo mọi người xuất quan, đồng thời chặn lại viện quân, đại phá bắc tu…”
“Đại nhân cầm cung. Trong một khắc bắn chết Mộ Dung Vũ của Mạc Huyền Giáp Mộ Dung gia. Trưởng lão Thích tu Ngu Càn… đánh cho Mộ Dung Vũ kia thần hình câu diệt, còn Ngu Càn thì chuyển thế rồi…”
“Đại nhân giết xong hai người, phun ra kim huyết, dây cung tiên cung đứt gãy, Linh thú của Đại Dục Tương nhân cơ hội xông lên cắn xé. Đại nhân cười nhạt một tiếng rồi nắm đầu nó xé xác ngay tại chổ … hóa thành mưa máu đầy trời… Làm cho hai mươi mốt cao tu Thích Ma đồng loạt thu liễm khí tức…”
“Nghe nói phải dừng lại sáu nhịp thở… đợi đến khi mưa máu rơi xuống hết rồi vẫn không có ai dám lên tiếng…”
An Tư Nguy một hơi nói xong, vừa mừng vừa sợ nói:
“Bây giờ… bây giờ cả Từ Quốc đều biết đến tiên cung Biên Yến Sơn rồi!”
P/s : Lý Huyền Phong đánh nhau kinh vỡi chưởng. Quá đã he he he.... Các đạo hữu theo dõi nhé từ bây giờ tới lúc Hi Minh thành tử phủ hay lắm đấy. Mình sẽ cố gắng up đến lúc đó )