Hai anh em Lý Thông Nhai cùng Lý Hạng Bình đi vào rừng lau sậy,khi họ gạt ra các lớp lau sậy, họ nhìn thấy chiếc gương xanh xám đang tỏa ra ánh sáng trắng ấm áp, Lý Hạng Bình quan sát phương hướng, thấp giọng nói:
"Vọng Nguyệt hồ hướng bên kia , đi dọc theo Cổ Lê đạo nửa canh giờ là tới."
Lý Thông Nhai lắc đầu, nói: " con đường Cổ Lê đạo đi không được, chúng ta phải đi xuyên đám lau sậy."
Lý Hạng Bình trầm giọng ừ một tiếng, cùng anh trai bò đi.
Lục Giang Tiên chỉ cảm thấy có một cỗ lực hút càng ngày càng mạnh, khi tiến vào đầm lầy lau sậy, cái gương càng sáng lên, xuất hiện trước mắt là một mặt hồ trong vắt mát lạnh mờ mờ ảo ảo , có hơn chục con cò trắng đứng một chân đang nghỉ ngơi trên bờ hồ.
Lý Hướng Bình tiếp tục tiến về phía trước, trong tay hắn cái gương càng ngày càng nóng lên, khiến trong lòng hắn bất an lo lắng, ngẩng đầu lên nhìn sang Nhị ca, Lý Thông Nhai sắc mặt lạnh lùng không nói lời nào, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự lo lắng..
"Phàm nhân thật sự có thể có được tiên duyên sao . . ." Lý Hạng Bình sờ lấy tấm gương mà không nhận ra rằng nó rất nóng.
“ Gương ngoan chúng ta sắp đến rồi.” Hắn cầm chiếc gương xanh xám lẩm bẩm.
Không lâu sau, cả hai xuất hiện từ rừng lau sậy , sóng gợn lăn tăn trên hồ Vọng Nguyệt cùng một đám cò trắng hoảng sợ bay lên tứ phía.
Lục Giang Tiên nhìn thẳng vào một bãi đá giữa hồ, giữa những tảng đá phủ đầy rêu xanh, có một khối bạch ngọc mắc kẹt trong khe đá. ( cái này là góc nhìn của Lục Giang Tiên ở trong kính, lão tác giả viết đọc dễ nhầm lẫn )
Ánh trăng màu trắng nhợt nhạt chiếu ra từ tấm gương nóng bỏng màu xanh , bãi đá mơ hồ hiện ra trước mắt Lý Thông Nhai và Lý Hạng Bình, giữa các vết nứt có một màu trắng ngọc đang sáng lấp lánh.
Lý Hạng Bình và Lý Thông Nhai nhìn nhau, đều nhìn thấy sự ngạc nhiên và vui mừng trong mắt nhau, Lý Hạng Bình dùng sức gật đầu, cởi quần áo và chuẩn bị bước xuống hồ.
"Chậm đã!" Lý Thông Nhai giữ chặt hắn, lắc đầu:
"Anh đi lấy, em cầm cái gương chờ ở trên bờ, nếu như mặt trăng di chuyển tới đó mà anh còn không trở về."
Hắn chỉ vào một vị trí trên trời.
“Em cứ cất cái gương vào rừng lau sậy, chạy về hướng Cổ Lê, đừng về nhà.” Lý Thông Nhai ngưng trọng nhìn qua em trai. "Chờ đến khi mặt trời lên cao hãy trở lại xem tình hình."
"Vâng..." Lý Hạng Bình cảm giác nặng nề hốc mắt đỏ lên, hắn quệt nước mắt đứng lên nhìn Nhị ca.
Lý Thông Nhai mỉm cười cởi quần áo, để lộ cánh tay rắn chắc, quay người bơi vào hồ, Để lại Lý Hạng Bình trốn ở bụi cỏ lau bên trong ngơ ngác nhìn ca ca.
Lý Hạng Bình trước đây cùng cha và các anh đến hồ Vọng Nguyệt không biết bao nhiêu lần , lần nào cũng bơi ra giữa hồ một cách dễ dàng.
Cẩn thận nhẹ nhàng từng chút một kiểm tra từng khe đá, chỉ trong một nén hương Lý Thông Nhai đã đi một vòng quanh bãi đá .
"Không có." Lý Thông Nhai nhíu chặt mày, lại lần nữa kiểm tra tỉ mỉ một hồi, móc ra năm, sáu con cua nhỏ.
Quả nhiên, giữa ngón tay hắn cảm giác chạm vào một vật gì đó mềm mại mát lạnh, hắn dùng hai ngón tay móc ra một khối ngọc rộng chừng hai ngón tay.
Miếng ngọc này có hình dạng dài mảnh, trên mặt có khắc chữ , Lý Thông Nhai dựa vào ánh trăng lờ mờ đọc:
"Thái. . . Nguyệt. . . Khí. . . Dưỡng luân. . ." Hắn chỉ chỉ nhận biết được mấy chữ, Lý Thông Nhai khi còn bé học chữ ở chổ tiên sinh , hầu hết số chữ đều đọc được , nhưng miếng ngọc có hoa văn phức tạp rất khó nhận diện được .
Bình tĩnh nhìn vào bờ, hắn cầm ngọc trong tay bơi về bờ.
"Tam đệ!"
Hắn lên bờ, nhìn về phí bụi lau sậy kêu , Lý Hạng Bình liền nhô đầu ra. Lý Thông Nhai vừa muốn khoe miếng ngọc, mở vừa mở tay ra miếng ngọc đã hóa thành một đạo bạch quang bay vào trong gương.
Hai người bị biến cố này dọa sợ , nhìn ánh sáng trắng tràn lên mặt gương , ánh trăng cũng biến thành từng vần sáng nhao nhao tiến vào bên trong gương
Lục Giang Tiên cảm thấy như bị sét đánh, một đạo bạch quang tiến thẳng vào mặt hắn, một lượng kiến thức mênh mông như biển tiến vào trong đầu hắn, hắn kêu rên đau đớn, hôn mê bất tỉnh.
Lý Thông Nhai cùng Lý Hạng Bình nhìn thấy sau khi nuốt miếng ngọc thì gương trong tay họ dần an tĩnh lại , anh sáng trên gương cũng mờ đi.
Ánh sáng ban mai màu vàng đỏ từ từ xuất hiện ở chân trời, chiếu rọi nửa người trên trần trụi của Lý Thông Nhai, lộ ra những đường nét vàng óng, anh ta cúi đầu nói với đệ đệ :
"Về nhà trước."
—— ——
Lý Mộc Điền ngồi ở chiếc bàn gỗ đỏ, nghe hai đứa con trai giải thích rõ ràng toàn bộ câu chuyện, gật đầu nói với Lý Thông Nhai
"Làm tốt lắm."
Hắn cùng Lý Trường Hồ trằn trọc suốt đêm không ngủ được, giờ nhìn thấy hai đứa trẻ bình yên trở về, trái tim như bị bóp nghẹt của hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Nhà mình cửa trước sân sau không phải nhỏ, sân sau còn dựa lưng vào núi, hai miếng đất dưa trước mặt cha nghĩ nên làm hai căn nhà, bên trái bên phải nối liền nhau tạo thành một khoảng sân rộng, cửa trước đóng lại, không lo bị người khác nhìn trộm.”
Lý Mộc Điền chậm rãi nói, hắn đã có ý tưởng này từ nhiều năm trước, con cái của hắn càng ngày càng lớn, đã đên lúc chia ra ở riêng.
Lý gia dựa vào hắn tích góp có thể nói là một gia đình giàu có trong thôn , Lý Mộc Điền tòng quân trở về mua hơn mười mẫu ruộng nước, lại thừa kế thêm của cha mình thêm 5 mẫu ruộng tốt, tổng cộng gần 20 mẫu ruộng .
Lê Kính thôn khí hậu đất đai rất tốt để sinh sống, đầm lau sậy và bãi triều là kho báu để kiếm sống.
Nếu chịu khó làm lụng, hai mươi mẫu đất có thể nuôi sống hơn mười người trong những năm được mùa, Lý gia từ lâu đã trở thành địa chủ rồi
Chính vì Lý gia có lương thực có ruộng nương nên bốn đứa con của ông đều biết đọc biết viết, nói cách khác Lý Mộc Điền cho tới bây giờ phải là người thích nhàn rỗi hưởng thụ, con cái đều yêu cầu phải biết đọc sách và làm ruộng, để sau này khi chia tài sản mới có cuộc sống sung túc.
“Bây giờ nhà này là không thể chia được, vợ cũng phải tìm người mình tin tưởng.”
Lý Mộc Điền nhớ tới bộ dáng của những gia tộc giàu có mà hắn nhìn thấy trong thành, cả một nhà đều ở chung với nhau trong viện, học làm quan, luyện võ làm tướng quân, phong quang biết bao! Mặt khác, những người nông dân nghèo đều chia tách rõ ràng, không gian riêng biệt, không quấy rối lẫn nhau.
"Cứ làm như thế!"
Lý Mộc Điền mắt sáng lên, gọi to hai đứa con.
"Đi ra đồng gọi đại ca ngươi trở về sang bằng nền móng, ruộng đồng để cho những người làm thuê làm là được . Lão tứ chiều nay cũng không cần phải đi hái dâu nữa, từ nay về sau ở lại học với tiên sinh cả ngày."
"Được rồi." Lý Hướng Bình vất vả cả đêm vẫn còn sung sức, nghe xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Lý Thông Nhai nhìn cha mình, suy nghĩ một lúc rồi nói:
Phụ thân muốn học trong sách gia quy, xây tổ đường, mở tộc phủ, học tập làm quan, luyện võ làm tướng quân.”
Lý gia của ta đã tích lũy hai trăm năm, đã đến lúc rồi
Lý Mộc Điền mỉm cười xua tay.
Về việc học tập và luyện tập võ thuật, Cổ Lê đạo cực kỳ nguy hiểm , ra vào Đại Lê sơn thập tử cửu sinh, đọc sách tập võ cũng không dùng được đến Việt quốc hoàng đế, không hơn không kém chỉ mong muốn truyền thừa gia nghiệp, để tự bảo vệ mà thôi…”
Lý Thông Nhai gật gật đầu, thấp giọng mở miệng nói:
“Không có gì tốt hơn việc đọc sách và luyện tập võ thuật”
"Chớ có ở đây nói bậy."
Lý Mộc Điền cười ha hả, vỗ vai Lý Thông Nhai, ngẩng đầu lên và chắp tay đi ra ngoài.