Lý Huyền Phong bây giờ được hai vị Tử Phủ của Thanh Trì và Kim Vũ đích thân triệu kiến ban thưởng, dặn dò cố gắng thêm. Mọi người đều hiểu rõ Bạch Hương Cốc là do vãn bối của hắn trấn giữ. Với thân phận như vậy, liếc mắt một cái liền không có ai dám ngẩng đầu lên.
Ở phía đối diện, Trường Thiên Kích Đường Nhiếp Đô tuy rằng có chút khúc mắc với hắn, tự xưng thực lực không kém hắn bao nhiêu, nhưng cũng thích yên ổn, không muốn lúc này xuất đầu, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Cẩm Ô Hề Dư Túc ở một bên.
Ninh Hòa Viễn tiếp tục nói:
“Bạch Hương Cốc thất thủ, các nơi Quần Hạ Sơn, Nỗ Sơn xung quanh đều bị cướp sạch, một lượng lớn ma tu tràn xuống phía nam, tiến vào hoang dã đến Hàm Hồ, phía nam đến Tiêu gia Lê Hạ quận, Dư Sơn, Dư Viễn và các khu vực lân cận.”
“Các tu sĩ Bạch Hương Cốc không chống đỡ nổi, tổn thất nặng nề, Lý Hi Trị của Trường Thiên Phong chạy vào Thành Độc Sơn, Vu Vũ Uy của Bàn Khí Phong chạy vào Hàm Hồ, Linh Hà Phong, Thát Bạt Trọng Nguyên, Toàn Y của Lăng Hà Phong bị Thác Bạt Trọng Nguyên giết chết, thân vong đạo tiêu. Những tu sĩ còn lại không một ai sống sót.”
Hắn đọc xong tin tức, mọi người đều bàn tán xôn xao, Lý Huyền Phong dừng lại một chút, không có vẻ giận dữ, đột nhiên lên tiếng:
“Hàm Hồ có hơi xa... Bạch Hương Cốc cách Thành Độc Sơn hơn ngàn dặm, trên đường đi còn có vài tòa trận pháp hoàn hảo, vì sao lại chạy đến tận nơi xa như vậy mới thoát được?”
Ninh Hòa Viễn hiểu rằng tỷ phu đang cố ý hỏi, Đường Nhiếp Đô bên cạnh cười lạnh, thấy hắn định xen vào, vội vàng trả lời trước:
“Hai vị phong chủ đi qua các cửa ải, các tu sĩ đều sợ hãi trước uy lực của Thát Bạt Trọng Nguyên, không ai dám ra ngoài nghênh đón...”
Lý Huyền Phong gật đầu, trầm giọng nói rất tự nhiên:
“Các tu sĩ để mất Bạch Hương Cốc, tất nhiên phải bị phạt... chỉ tiếc là thương vong quá lớn, không còn mấy bóng người để mà trừng phạt.”
“Hai vị phong chủ đều là những người xuất sắc trong hàng ngũ Trúc Cơ, Có thể chống đỡ một đám ma tu đuổi giết mà giữ được mạng. Những tu sĩ còn lại không vào được trận. Đều chết ở trên đường rồi.”
Lời của Lý Huyền Phong khiến sắc mặt của các tu sĩ khác nhau, Trì Chích Yên đau đầu không thôi, làm sao không nghe ra được ý tứ của hắn, thấy các tu sĩ khác có chút do dự, chỉ thấp giọng trấn an:
“Huyền Phong nói đúng… Người giữ các ải cũng phải phạt. Việc cấp bách bây giờ… vẫn là phải phái người đến Bạch Hương Cốc xây lại đại trận đã.”
Trong lời hắn không hề nhắc đến di tích rơi xuống gần Bạch Hương Cốc, chắc hẳn đã chia chác xong trong Thái Hư, Thanh Trì vừa mới thua một trận lớn, phần chia ít đi rất nhiều, cung cấp cho người Trì gia còn không đủ, làm sao mà lấy ra chia cho mọi người được.
Lời này vừa thốt ra. Những người vốn đang lạnh lùng nhìn như Đường Nhiếp Đô đều có chút ngồi không yên. Mấy người đều là tu sĩ lão luyện đã hơn trăm tuổi rồi. Đến bây giờ. Đều mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi thắng thua giữa ván cờ lớn này.
Với tình hình hiện tại, di tích gần Bạch Hương Cốc mấy người bọn họ tất nhiên là không có phần, mà đến đó thì chính là đắc tội với Thát bạt gia, hơn nữa ai biết được Thát Bạt Trọng Nguyên có bao nhiêu thủ đoạn, liệu có phải trả giá bằng tính mạng của mình hay không?
Thương thế của Lý Huyền Phong chưa lành, tám chín phần là sẽ chọn người trong số những tu sĩ nổi tiếng lâu năm như bọn họ đi, mà Đường Nhiếp Đô lại là người nổi tiếng nhất, không những nổi tiếng nhiều năm, còn được Nguyên Ô tự tay dạy dỗ...
“Thát Bạt Trọng Nguyên... ai muốn đối phó chứ? Việc ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng thế này, lại còn đắc tội với Thát bạt gia...”
Trì Chích Yên nhìn một vòng, quả nhiên hỏi:
“Nhiếp Đô tiền bối?”
Đường Nhiếp Đô đành phải ho khan một tiếng, đứng ra, nhưng hiện tại hắn còn có đường nào mà từ chối, chỉ có thể thấp giọng nói:
“Nguyên Ô Phong hiện tại thiếu nhân thủ, lão phu một mình khó có thể chống đỡ...”
Trì Chích Yên chỉ nhìn quanh đám đông, nhẹ giọng nói:
“Lân Cốc đạo hữu...”
Trong đám người có một người đàn ông trung niên bước ra. Chắp tay đáp lời. Hắn có tướng mạo bình thường.
Bên hông đeo hai bầu rượu căng phồng. Một thân đằng giáp pháp quang lưu chuyển. Chính là Lân Cốc Nhiêu của nhà Gia Xuyên. Những năm trước đều thay Thanh Trì trấn thủ Nam Hải. Có biệt danh là Nhiêu Tử Hạt.
Trăm năm trước Lân Cốc Nhiêu cũng là một tu sĩ có tiếng, phụ thân Lân Cốc Hà càng nổi tiếng hơn, chỉ là Lân Cốc Nhiêu luôn trấn giữ Nam Hải, rất ít khi về Hải Nội, trăm năm trôi qua, cũng rất ít người nghe đến danh tiếng của hắn.
Trì Chích Yên đang định ra lệnh, đột nhiên dừng lại, chỉ thấy Thái Hư trước mặt đột nhiên vỡ ra, nhảy ra một đạo chú văn màu vàng rực, rơi vào lòng bàn tay hắn.
Trì Chích Yên nhắm mắt một lát, cẩn thận cảm nhận ý nghĩa bên trong, lập tức bật cười, mở mắt ra đầy vui mừng, cười nói:
“Xin thông báo cho các vị đạo hữu biết, Thát Bạt Trọng Nguyên đã bị xé nát pháp y, vỡ nát pháp thể, chết thảm ở Bạch Hương Cốc! Chỉ còn sót lại một tia hồn phách, chắc hẳn đã trở về Thịnh Lạc Thiên để đầu thai rồi!” ( Đông Phương Hợp Vân vãi lúa thật)
Mọi người không ai ngờ tới. Nghe xong đều ngây người. Đường Nhiếp Đô thì càng thở phào nhẹ nhõm. Người gặp chuyện vui tinh thần liền phấn chấn. Hơn nữa lại không thể nén được lòng hiếu kỳ, chỉ hỏi:
“Thuộc hạ chúc mừng đại nhân! Không biết là bị cao nhân nào giết chết.”
Trì Chích Yên cười ha ha, đáp:
“Là long tộc Đông Hải! Có lẽ là một vị long tử nào đó bị cục diện Từ Quốc hấp dẫn, không biết làm sao lại vượt qua vạn dặm, đi thẳng vào Hải Nội.”
“Từ Quốc rộng lớn như vậy, mà lại vừa hay để hắn đụng phải Thác Bạt Trọng Nguyên! Long tộc thấy người nhà Thác Bạt thì làm sao mà bỏ qua được? Đánh hắn bờm đầu , tan xác . Đến cả bản mệnh ấn tín cũng bị cướp đi. E rằng đã bị bày ở trong cung điện của long tộc mà trang trí rồi!”
Trì Chích Yên rất vui vẻ, xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, hơi mỉa mai hai câu, Ninh Hòa Viễn vội vàng hùa theo, nói:
“Chúc mừng đại nhân!”
Hắn cười nói:
“Thát Bạt Huyền Đàm vì chế tạo Hợp Hầu Huyền Châu và Bích Thủy Bảo Đan mà giết chết Đông Phương Điền Nghiệp, con trai thứ bảy của Chân Ly. Long tộc hẳn là hận đến tận xương tủy… Bây giờ có thể bắt được người nhà Thác Bạt, tự nhiên là phải lột da rút gân rồi mới hả giận.”
Trì Chích Yên cười gật đầu, Thát Bạt Trọng Nguyên vừa chết, Thát bạt gia tám chín phần là không dám ở lại nữa, mối đe dọa ở phía đông tất nhiên được giải quyết, sao hắn có thể không đắc ý?
Hiện tại cũng có tâm trạng chậm rãi nói:
“Các vị vẫn nên gọi hắn là Thiên Thành Thúy Khí Tốt Huyền Chân Quân hoặc là Lương Võ Đế đi... dù sao cũng là cấp bậc chân quân, hiện tại mặc dù thân tử đạo tiêu, nhưng gọi thẳng tên hắn, khó tránh khỏi tổn thọ.”
Bề ngoài hắn nói chuyện với mọi người về chuyện xưa của Lương triều, nhưng trong lòng lại âm thầm đoán:
“Nguyên Tố chân nhân lần này đột ngột dùng phù văn này trả lời ta, rõ ràng cũng không nằm trong dự liệu, có lẽ nước cờ này của long tộc rất khéo, nằm ngoài dự liệu của một đám Tử Phủ và Ma Ha...”
“Cũng kỳ lạ, mà quy củ của các gia tộc vẫn còn, chắc chắn không phải Tử Phủ ra tay...”
Hắn nghĩ đến nhập thần, dần dần không trả lời nữa, mọi người liền lục tục lui xuống, trong đại điện dần dần trống trải.
Ninh Hòa Viễn và Lý Huyền Phong cùng trở về động phủ, mỗi người một tâm sự, Ninh Hòa Viễn hỏi trước:
“Tỷ phu hiện tại thương thế thế nào?”
Lý Huyền Phong lo lắng về thương thế của Lý Hi Trị, nhưng lại không tiện hỏi nhiều, xua tay đáp:
“Đã phục dụng bảo dược đưa đến, hiệu quả rất tốt, không cần lo lắng.”
Lần này Lý Huyền Phong bị thương được Tử Phủ triệu kiến, Ninh gia cũng đích thân lấy bảo dược cho hắn chữa trị, là một viên Mộng Trạch Thảo, còn trân quý hơn cả viên Hoa Thương Quả năm đó của Lý Thông Nhai.
Lý Huyền Phong phục dụng viên thuốc này, dung mạo cũng trẻ lại vài tuổi, Ninh Hòa Viễn nhìn thấy, yên tâm hơn nhiều, trầm giọng nói:
“Tỷ phu, chuyện của Thát Bạt Trọng Nguyên có điều kỳ lạ!”
Lý Huyền Phong tất nhiên hiểu rõ, chỉ trầm giọng nói:
“Tất nhiên là có điều kỳ lạ... có lẽ Tử Phủ cũng không đoán được.”
Ninh Hòa Viễn gật đầu, thấp giọng nói:
“Hiện tại linh cơ ở Từ Quốc hỗn loạn, Thái Hư đầy rẫy Tử Phủ Ma Ha, dù thế nào cũng không tính toán được! Đây mới là cuộc chiến của các Tử Phủ... nhưng sao Thát Bạt Trọng Nguyên lại đụng phải long tộc?”
“Hơn nữa Thịnh Lạc Thiên cũng không phải thế lực tầm thường, trong Thái Hư chắc chắn có ma đầu của Thát bạt gia, mặc dù hiện tại Thái Hư của Từ Quốc không nhìn thấy hiện giới, nhưng sinh cơ mạnh yếu của vãn bối nhà mình chắc chắn vẫn có thể cảm ứng được chứ?”
Lý Huyền Phong trầm ngâm nhìn chằm chằm ngọc bàn, trước mắt đột nhiên hiện lên hình dáng của một thiếu niên, hắn đã đặc biệt hỏi qua chuyện của Lý Hi Trị, cũng đã gặp Đông Phương Hợp Vân ở Bắc Hải.
“Có khi nào là hắn ra tay… Đông Phương Hợp Vân là hơi thở đầu tiên khi Long Quân hóa đan. Nhất định là không thể tính được gốc gác. Đã liên quan đến Long Quân rồi. Đừng nói là Tử Phủ. Cho dù đám Ma Kha gom lại một chỗ cũng không tính ra được.”
Hiện tại đoán ra chuyện này cũng vô ích, Lý Huyền Phong hỏi:
“Pháp khí chế tạo đến đâu rồi?”
“Bộ trọng giáp của nhà Mộ Dung có quá nhiều dấu vết ma tu. Rất khó để nấu luyện. Bây giờ vẫn còn phải mất phần lớn thời gian.”
Ninh Hòa Viễn trả lời một câu, lại quan tâm đến thương thế của hắn, rất nhanh đã cáo từ rời đi.
Lý Huyền Phong tiễn Ninh Hòa Viễn, quay trở lại động phủ ngồi xếp bằng, lấy ra một bình ngọc từ trong ngực.
Trong bình ngọc này chính là Canh Kim Tam Khí Đan mà Nguyên Tố ban thưởng, cho dù cách một bình ngọc rất trân quý, cầm trong tay vẫn có cảm giác như cầm lưỡi dao.
“Nhà Trì, nhà Ninh hết lần này đến lần khác quan tâm đến vết thương của ta. Lại đưa đến bảo dược quý giá như vậy. Là mong muốn ta sớm ngày trị thương. Cũng sớm mà nuốt thuốc… Vì Thanh Trì mà ra sức hay đang lừa ta.....”
Lý Huyền Phong dừng lại một chút, đổ viên thuốc trong bình ngọc ra.
Chỉ thấy trong bình nhảy ra một luồng kim quang, rực rỡ chói mắt, chiếu sáng xung quanh trắng xóa, tiên đan này nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung, như đang quan sát môi trường xung quanh.
Ánh sáng vàng trắng liên tục lưu chuyển theo đường vân trên đan dược, trong động hương thơm ngào ngạt, nghe thấy tiếng kim loại vang lên, trên tường hiện ra những đường vân màu đỏ như đất, dưới mặt đất cũng xào xạc cuốn lên những bụi kim loại.
“E rằng chỉ cần lấy ra trong chốc lát thôi, những đồ vật trong động phủ đều sẽ hóa thành kim tư.”
Hắn không có vẻ do dự, nhặt viên đan dược này lên, nhẹ nhàng bỏ vào miệng.
“Ông!”
Lý Huyền Phong chỉ cảm thấy trong đầu ong ong vang vọng, trước mắt trời đất quay cuồng, đan dược vừa vào miệng đã biến mất, hóa thành kim quang lưu chuyển khắp cơ thể, nhanh chóng di chuyển đến khí hải huyệt của hắn.
Lý Huyền Phong luyện thành “Lâu Kim Thạch”, khí hải vốn là một mảnh vàng rực, xen lẫn những tia sáng màu vàng đỏ, hiện tại kim quang hoàn toàn khác biệt rơi vào trong đó, lập tức bùng nổ thành một trận sóng dữ.
“Lâu Kim Thạch” là công pháp của Thang Kim Môn, khí của nó có thể phá trận, khai sơn, hủy diệt pháp khí của địch, giỏi dùng điểm phá mặt, càng giết địch nhiều, được huyết khí tẩy luyện, thì càng mạnh mẽ.
Lý Huyền Phong đã sớm luyện “Lâu Kim Thạch” đến cực hạn, bản thân tiên cơ này có thể gia trì thân thể, toàn thân như kim thạch, thúc giục sát khí, phối hợp với “Lực Quán Thiên Quân” của hắn, linh khiếu trong tay phun ra sát khí, đây mới là nguyên nhân tạo nên uy danh của hắn hôm nay.
Bây giờ kim khí trong khí hải hỗn thành một đoàn. Hoặc là lên hoặc là xuống. Kim khí hơi nhẹ hơn thì bay lên trên. Kim khí hơi đục hơn thì rơi xuống dưới. Kim quang lại ngưng tụ lại lần nữa. Canh Kim Tam Khí Đan lại hiện ra.
Lý Huyền Phong phát hiện tu vi của mình vốn không thể tiến thêm lại chậm rãi vận chuyển, còn đang thăng tiến, đột phá giới hạn của Trúc Cơ đỉnh phong, ngưng tụ lại.
“Đây là...”
Hắn đột nhiên dâng lên một dự cảm rất kỳ lạ, cảm giác này giống hệt với cảm giác Trúc Cơ mấy chục năm trước, dường như có thứ gì đó đang ngưng tụ từ trong khí hải, dần dần hiện rõ hình dạng.
Quả nhiên, Canh Kim Tam Khí Đan trong khí hải từ từ biến đổi hình dạng, hóa thành một phù lớn bằng kim loại, trên đó vẽ đầy những hoa văn cực kỳ phức tạp, chiếu ra từng trận ánh sáng rực rỡ.
Trong lòng Lý Huyền Phong dần dần hiểu ra:
“Tiên cơ Thiên Kim Trụ!”
Trước mặt khí hải trung đột nhiên xuất hiện chính là một trong những tiên cơ cùng tham với tiên cơ “Lâu Kim Thạch” của hắn, tiên cơ hệ kim “Thiên Kim Trụ”!
Khí tức của hắn lại tiến thêm một bước nữa, trên người hiện lên một bộ giáp bằng kim loại, sắc mặt lại dần dần trầm xuống, trong lòng âm thầm lạnh lùng nói:
“Hóa ra cái gọi là Canh Kim Tam Khí Đan chính là thuật bổ sung đạo tham!”
Tử Phủ Kim Đan một đạo, một hệ kim tính có rất nhiều đạo tham, những đạo tham này có thể bổ sung cho nhau, cần luyện thành thần thông Tử Phủ sau đó mới đi tu luyện đạo tham cùng một hệ.
Tự mình tu luyện tất nhiên là không nhanh bằng phục dụng của người khác, vì vậy ở Giang Nam thường có Tử Phủ phục dụng Trúc Cơ, năm đó Tiêu Nguyên Tư cũng sớm nói qua chuyện này.
“Trúc Cơ cũng có thể phục dụng đan dược, khiến trong khí hải có thêm một đạo tham... từ đó xuất hiện thêm rất nhiều điều thần diệu, nhưng đây là kế sách mạo hiểm, không những ảnh hưởng đến tâm trí... mà từ đó Tử Phủ cũng gian nan...”
Lý Huyền Phong trong khí hải hai đạo hào quang đan xen, đôi mắt già nua hơi mở ra, rất nhanh đã hiểu được hành động của Nguyên Tố và Thu Thủy chân nhân...
“Thu Thủy chân nhân không nghi ngờ gì là muốn tốt cho Ninh gia... ta tu luyện thuật này không nghi ngờ gì là kết quả tốt nhất... bất kể Ninh Uyển có đột phá thành công hay không, hành động này cũng có lợi rất lớn đối với Ninh gia...”
“Còn về Nguyên Tố chân nhân, hiện tại ta có thực lực cao hơn, tất nhiên có thể tranh thủ được nhiều lợi ích hơn cho Thanh Trì... lợi ích của hai vị chân nhân phù hợp, mới cùng nhau triệu kiến ta.”
Mặc dù tiên cơ đã ngưng tụ, nhưng dược tính trong Canh Kim Tam Khí Đan vẫn liên tục tẩy luyện, rót vào Thiên Kim Trụ kia, dần dần ngưng tụ tiên cơ này hoàn chỉnh.
“Đây chính là sự cân nhắc của chân nhân...”
Trong lòng Lý Huyền Phong hơi lạnh đi. Vốn dĩ hắn không có ý định đột phá Tử Phủ. Dù sao thì công pháp kế tiếp của hắn là 《Thiên Tu Tắng Kim Kinh》 đang nằm trong tay Thang Kim Môn. Đừng nói là bản thân hắn có cơ hội hay không. Mà để cho hắn đột phá Tử Phủ cũng không phù hợp với lợi ích của Thanh Trì hay bất cứ một bên nào…
Nhưng một viên đan đã phục dụng, con đường Tử Phủ đã xa xôi không thể đạt được, trong lòng Lý Huyền Phong bao nhiêu có chút kinh nộ, suy nghĩ vẩn vơ, trước mắt dần dần hiện lên khuôn mặt của Nguyên Tố.
“Nhưng không dám hận...”
Càng nhiều minh ngộ cũng dần dần dấy lên trong lòng. Pháp lực từ Thiên Kim Trụ tràn ra có chút xám xịt. Theo kinh mạch trong cơ thể hắn du tẩu. Khiến cho những đường vân vàng trên da hắn càng thêm đậm đặc.
“Thiên Kim Trụ. Khí của nó lạnh lẽo sắc bén. Giỏi nuốt và nhả kim khí, dẫn động kim mang. Một khi tiên cơ thúc giục. Liền sẽ ngưng tụ Thiên Kim Trụ trên cơ thể. Toàn thân đều hóa thành màu sắc của kim thạch.”
“Thiên Kim Trụ mặc trên người, có thể xé xác hổ báo, không sợ nước lửa, càng không sợ sát độc, có thể dùng kim thạch để chữa trị vết thương, thậm chí là đứt chi cũng có thể tái sinh...”
Tu vi trong cơ thể Lý Huyền Phong vẫn đang tăng lên, hắn lặng lẽ cảm nhận, dường như có thứ gì đó bị chạm đến, Lại một lần nữa nảy lên..
Vật này trắng bóng láng mịn. Soi vào khí hải khiến kim quang dừng lại. Kim hoàn lui về. Các khí ngưng tụ. Trong lòng Lý Huyền Phong bỗng giật mình:
“Đan dược này… Dẫn động Phù Chủng rồi!”