Lý Ô Sao từ rất sớm đã bị thu đi tính linh, giao vào tay người Lý gia. Sau này, khi Lý Uyên Giao thân tử đạo tiêu, không kịp chuyển giao, trả lại một tia tính linh.
Sau đó Lý Hi Tuấn lại dùng [Lục Yển Phối Mệnh Thù Pháp], tính linh của nó trước ở trong tay Lý Hi Tuấn, rất nhanh lại chuyển đến tay Lý Nguyệt Tương.
Tính linh vốn có liên hệ với nó, chỉ cần chủ nhân chết, phối mệnh yêu vật lập tức bạo vong. Năm đó khi ở trong tay Lý Uyên Giao, một khi Lý Uyên Giao triệu hoán, nó thường dựa vào loại liên hệ này tìm được đến bên cạnh Lý Uyên Giao.
Từ khi Từ quốc hỗn loạn bất định, sợi liên hệ này tự nhiên bị gián đoạn. Tuy nhiên, nếu tính linh diệt mất, Lý Ô Sao chắc chắn sẽ tử vong. Nhưng suốt chặng đường, hắn bình an vô sự, không thấy tính linh được giải phóng hay quay trở lại, lòng vẫn rất yên ổn, chưa từng nghĩ rằng Lý Nguyệt Tương có thể gặp chuyện.
“Chắc là nàng đã chuyển tính linh đi trước... Ta mới không phát giác ra.”
Giờ đây, mộc phù đang lơ lửng, khiến Lý Ô Sao không kịp đề phòng mà khựng lại. Dòng chữ "Chờ chàng đã lâu" trên đó lọt vào mắt, làm hắn nghiến răng nghiến lợi mà gầm lên.
Con yêu xà vung mạnh tay áo, hất tung những tảng đá vụn, để lộ ra lớp than tro che giấu vài đoạn xương mỏng manh. Hắn đưa tay phủi đi lớp tro bụi, làm dính đầy bàn tay màu xám đen.
Rõ ràng thời tiết lạnh lẽo, nó lại cảm thấy lòng bàn tay nóng đến đáng sợ, lật qua lật lại hai vòng, dùng pháp lực rung ra một ít mảnh vụn.
Những mảnh vụn có kết cấu như gốm sứ, ánh lên chút sắc đỏ. Lý Ô Sao thở dài một hơi, dùng pháp lực gom lại, nhanh chóng tái hiện hình dáng nguyên bản.
Thứ này là một viên hồng châu bằng sứ, đầy vết nứt chằng chịt, chính là vật thân cận của Lý Nguyệt Tương, gọi là “Vãn Hồng Dao.”
Khi đám Ma tu của Cừu Tịch tấn công nhà họ Lý, bảo vật này bị Lý Nguyên Giao đoạt được, sau đó Lý Thanh Hồng đặt tên. Trải qua nhiều lần chuyển giao, cuối cùng rơi vào tay Lý Nguyệt Tương, trở thành một pháp khí phòng ngự không tệ trong kỳ Luyện Khí.
Hắn dùng pháp lực ngưng tụ nó lại, Lý Ô Sao là tiên cơ hệ [Phủ Thuỷ], Vãn Hồng Dao hẳn là một loại pháp khí hoả đức, dưới sự xung đột pháp lực lại có vẻ có chút ảm đạm.
Con yêu xà già cất viên Vãn Hồng Dao đầy vết nứt vào trong ngực, rồi lấy ra một hộp ngọc, cẩn thận thu thập tro than và xương cốt, cất tất cả vào túi trữ vật. Sau đó, hắn đứng lặng nơi đó vài nhịp, ánh mắt tối sầm.
“Đồ ngu ngốc...”
Nhìn dấu vết màu đen trên lòng bàn tay, Lý Ô Sao có vẻ bực dọc. Đôi mắt xà tràn đầy âm u, hắn vận pháp lực, từng chút một bóc đi lớp vết đen, lại lấy ra hộp ngọc, cẩn thận đặt vào trong.
...
Xưng Thuỷ Lăng.
Hợp thuỷ màu xanh nhạt nhẹ nhàng đung đưa, phản chiếu ma vân trên bầu trời, mấy bóng người đứng ở trên mây, hoặc là một thân kim y, hoặc là hắc bào phiêu phiêu, mỗi người đều có tiên tư.
Ba vị Chân Nhân ở phía trước thấp giọng nói chuyện, Lý Huyền Phong lại cầm cung đứng đó, Vân khí bên cạnh Tư Bá Hưu có màu xanh biếc, phiêu miểu theo vạt áo hắn bay lên. Lý Huyền Phong chỉ cảm thấy từng luồng khí tức mát lạnh ập vào mặt, pháp lực hao tổn trong cơ thể dần dần khôi phục viên mãn.
Lý Huyền Phong ở Xưng Thuỷ Lăng đợi mấy ngày, mấy vị Chân Nhân đều nhắm mắt trầm tư, mấy ngày thời gian đối với Trúc Cơ mà nói chỉ là một cái phất tay, huống chi mấy vị Tử Phủ, bất quá chỉ là một cái chớp mắt, một lần sáng tối luân phiên, lập tức liền trôi qua.
Đợi đến khi mấy người trước mắt bắt đầu nói chuyện, Lý Huyền Phong ước chừng thời gian sắp đến, khí tức của Tư Bá Hưu cũng đã sớm khôi phục đầy pháp lực của hắn, trên không trung ong ong vang vọng, từ Thái Hư bay ra một đám mây vàng.
Trên đám mây vàng này đứng một vị Chân Nhân, hai mắt hơi nheo lại, khí chất có chút âm trầm, hai tay chắp ở sau lưng, trong mây đứng mấy tiểu bối trẻ tuổi, trên người ánh sáng lưu chuyển đầy màu sắc.
“Thiên Nguyên đạo hữu.”
Thường Quân Chân nhân hô một tiếng, Trương Thiên Nguyên đáp xuống trước mặt, hướng về phía Thu Thủy chân nhân gật đầu. Người này chính là Thiên Nguyên chân nhân của Kim Vũ Tông. Tư Bá Hưu khẽ nói:
“Làm phiền đạo hữu rồi.”
Liền có ba người từ trên mây bước xuống, đứng bên cạnh Lý Huyền Phong. Một trung niên, hai thanh niên, đều mặc trang phục Thanh Trì, không có vẻ gì là kiêu căng, hướng về phía Lý Huyền Phong khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
‘Địa bàn của Kim Vũ Tông đã từ Việt quốc khuếch trương đến trung bộ Ngô quốc, hiện tại thực lực đã vượt qua Thanh Trì rất nhiều rồi...’
Lý Huyền Phong âm thầm suy nghĩ.
Kim Vũ Tông thực lực đang thịnh, , Thu Thủy, Thiên Nguyên hai vị thường xuyên ra ngoài, khắp nơi bố cục không nói, trong tông còn có hai vị chân nhân. Một người đạo hiệu Thiên Hoắc, bất quá hai trăm tuổi, thường xuyên bế quan, người còn lại đạo hiệu Thiên Khuyết, tính tình bạo ngược, trấn thủ ở Ngô Quốc.
Tông môn có rất nhiều người Trúc Cơ, còn có Trương Duẫn – người nổi danh từ khi Trúc Cơ – đang bế quan đột phá, cho thấy một khí thế tràn đầy sức sống.
Ngược lại Thanh Trì Tông sau khi bị Trì Úy giày vò gần trăm năm, mấy chục năm nay ác quả hiển hiện, thực lực đại tổn. Trước là mất đi Trì Úy, Trì Bộ Tử mất tích, Nguyên Ô, Nguyên Tố lần lượt vẫn lạc, trong vòng mấy chục năm vậy mà lại mất đi bốn vị Tử Phủ! Từ chỗ áp chế Kim Vũ một bậc rơi xuống thành thế lực ngang hàng tiên môn.
Hắn suy nghĩ một lát, thấy Thường Quân chân nhân nhướng mày nói:
"Vậy mà Tề Địa Cao gia lại đến trước."
Theo tiếng nói của hắn tiêu tán, Thái Hư trước mặt vỡ ra, hiện ra một nam tử, phục sức trên người nam tử này khá phức tạp, nửa người trên trắng như tuyết gọn gàng, nửa người dưới là vạt áo màu đỏ tươi, hai vai choàng áo choàng màu đen, bả vai cực kỳ rộng lớn, sống mũi cao thẳng, hai mắt đỏ sậm.
Phía sau hắn còn đứng một nam tử, mặc đại bào màu đỏ sẫm, trong tay cầm mã sáo, chính là Cao Phương Cảnh lúc trước. Hẳn là người trước mặt chính là Bột Liệt Vương Cao Phục, nổi danh với thần thông chân hỏa.
“Bái kiến Bột Liệt Vương!”
Mấy người Nguyên Tu đối đãi với hắn cũng coi như khách khí, lần lượt chào hỏi, Bột Liệt Vương Cao Phục này khá là trịnh trọng gật đầu, hành lễ rất là cẩn thận, trầm giọng nói:
“Bản vương Cao Phục, bái kiến mấy vị Chân Nhân.”
Người này râu rậm mày rậm, lồng ngực lại rộng lớn hữu lực, phục sức rất uy nghiêm, chân hỏa cuồn cuộn áp chế trong hai mắt, không giống hồ vương phương Bắc, ngược lại giống như một vị chư hầu nào đó của Cổ Chu Triều nổi danh với Hỏa Đức.
Thuỷ Chân Nhân cùng Thường Quân Chân nhân hơi hơi gật đầu, Bột Liệt Vương này vuốt râu cẩn thận nhìn Lý Huyền Phong một cái, hơi hơi nghiêng đầu, Cao Phương Cảnh đi theo sau hắn môi mấp máy.
Ngay khi Bột Liệt Vương Cao Phục vừa đến, từ Thái Hư lại xuất hiện thêm vài bóng người. Phần lớn đều có hình dạng giống như kim tượng sống động, hoặc là ba đầu sáu tay, hoặc là năm mắt bảy chân, vô số con mắt sáng lên vẻ uy nghiêm, phát ra ánh sáng vàng ấm áp.
Lý Huyền Phong cùng Lân Cốc Nhiêu cũng không phải là tiểu tu sĩ không biết gì, đồng thời cúi đầu, không đi nhìn kim quang đầy trời kia, ong ong tiếng kinh thư bị khí tức của Tư Bá Hưu ngăn ở bên ngoài, nghe được một tiếng cười:
“Chư vị đều đến đủ rồi?”
“Bạch Mã Tự lui rồi... Những người khác đều đến đủ.”
Hai đạo thanh âm trò chuyện một hồi, vị Bột Liệt Vương Cao Phục tu hành chân hỏa kia bước ra, vuốt râu nói:
“Đã sớm nghe danh Thuỷ Chân Nhân tu hành ‘Toàn Đan Nhất Tính,’ phép luyện chuyển hóa vật chất. Chúng ta không thể sánh bằng, còn xin chân nhân ra tay thử một lần?"
“Được.”
Thuỷ Chân Nhân bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay về phía trước, lòng bàn tay hướng lên, thoáng cái bắn ra hai vệt ánh sáng màu vàng nhạt, một điểm hướng lên hóa thành màu vàng rực rỡ, một điểm khác hạ xuống, hóa thành màu đỏ tươi, nàng nhẹ giọng nói:
“Thương bích hỗn nhất, chiếu tác hợp thuỷ, thanh minh trong trẻo, có thể tiếp giáp tàn viên.”
"Thương Bích hỗn nhất, chiếu tác Hợp Thủy, thanh minh kiểu khiết, khả tiếp tàn viên."
( chịu luôn, ai biết câu này dịch sao thì để lại lời nhắn giúp mình ~_~" )
Nàng một ngón tay chỉ về phía trước, một ngón tay khác nhẹ nhàng đặt lên trên, ba ngón còn lại khép hờ, chỉ về phía Hợp Thủy màu xanh lam ở dưới, cung kính nói:
"Thỉnh kiến sở bão thái nhất chi hi." ( chịu nốt, ai biết xin nhắn tin cho mình ở phần bình luận )
Xưng Thủy Lăng đã bị dòng Hợp Thủy bao phủ, nơi này vốn thấp trũng, giờ đây không còn thấy bất cứ vật gì nhô lên khỏi mặt nước. Bên dưới chân chỉ còn lại một mặt nước xanh thẳm như một chiếc hồ nhỏ. Hợp Thủy lại không trong suốt, sắc lam đậm đặc tựa như ngọc quý.
Hiện tại chịu một chỉ của chân nhân, hắc vân cuồn cuộn phản chiếu trên mặt nước vậy mà lại có biến hóa. Lý Huyền Phong nhìn kỹ, trong nước lại phản chiếu một đoạn vách núi đứt gãy, đình đài lầu các san sát, mây trắng cuồn cuộn phiêu đãng.
Đạo ảnh này càng ngày càng sáng rõ, Hợp Thủy dưới chân vậy mà đã hóa thành một mặt gương, chiếu ra một vùng thiên địa không rộng lớn. Thu Thủy chân nhân thu tay, khẽ nói:
"Chư vị hãy phái người vào nước!"
"Thần thông thật kỳ diệu..."
Một chiêu này của Thu Thủy chân nhân có thể nói là cử trọng nhược khinh, không có nửa điểm áp lực, sau khi thu tay đạo ảnh vẫn ổn định cố định trên mặt nước. Nhìn thấy mấy vị Liên Mẫn không lên tiếng, duy chỉ có Bột Liệt Vương Cao Phục tán một câu:
"Thần thông thật xảo diệu."
Tư Bá Hưu đứng lặng quan sát. Sau một hồi, ông nghiêng đầu, lấy ra một chiếc Kim Phù từ trong ngực. Tấm phù này rộng chỉ hai ngón tay, nhưng trên bề mặt chằng chịt những hoa văn tinh xảo, ánh lên ánh sáng thanh nhã. Ông trao tấm Kim Phù cho Lý Huyền Phong, giọng điệu nghiêm nghị:
"Đây là Thỉnh Quân Chấp Kim Phù, có thể triệu hồi Kim Khí để hỗ trợ sát địch, nhưng chỉ kéo dài tối đa một canh giờ. Trong cảnh giới này, e rằng uy lực sẽ bị hạn chế ít nhiều. Hãy sử dụng một cách thận trọng.”
Tư Bá Hưu quay người lại, nhìn về phía ba người đứng sau, lần lượt chỉ ra từng người và nói:
“Đây là Tư Nguyên Lễ, hai người này là Trì Thiên Tinh, Trì Phù Cử.”
Tư Nguyên Lễ chính là người trung niên kia, tu vi đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, hai người khác đều là bộ dáng thanh niên, Trì Thiên Tinh nét mặt trầm ổn, rất là khách khí gật gật đầu, Trì Phù Cử cũng rất như quy củ, sắc mặt nhìn rất tốt.
"Tiến vào trong nước, còn cần hai người các ngươi chiếu cố."
Nguyên Tu trầm giọng nói một tiếng, Lân Cốc Nhiêu cùng Lý Huyền Phong tiếp lời, tề thanh nói:
“Tuân Chân Nhân tiên dụ!”
Nguyên Tu vung tay áo. Cả nhóm người cùng nhau từ trên mây đáp xuống mặt nước. Lý Huyền Phong chỉ cảm thấy trước mắt mình ánh sáng lóe lên, sau đó tối lại, phía dưới trống rỗng.
Vận khởi pháp lực ngự phong, dưới chân đã là mây mù cuồn cuộn không ngừng. Trên trời không có nhật nguyệt, trắng xóa một mảnh. Hắc vân, Hợp Thủy, Liên Mẫn, chân nhân đều biến mất không thấy, chỉ còn lại bầu trời rộng lớn cùng gió lạnh ập vào mặt.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy một ngọn núi cao lớn sừng sững mọc lên từ mặt đất, đâm thẳng lên bầu trời. Trên núi có những đình đài, lầu các xếp đặt xen kẽ. Kiến trúc của nơi này mang phong cách của Ninh Quốc – yêu thích màu xanh lam sẫm và các loại ngọc lưu ly, kết hợp khéo léo giữa sắc đen và xanh, tạo nên một vẻ đẹp lộng lẫy, tráng lệ.
Lý Huyền Phong dừng chân lại, nhìn sang bên cạnh, thấy chỉ có Tư Nguyên Lễ đi cùng mình.
Người trung niên này đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh. Bộ áo bào xanh của ông phấp phới trong gió, tay cầm một thanh trường kiếm màu xanh lục. Thấy Lý Huyền Phong nhìn sang, Tư Nguyên Lễ mỉm cười, chắp tay nói:
“Làm phiền đạo hữu rồi!”
"Nguyên Tu quả nhiên cũng có tư tâm."
Lý Huyền Phong không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu ra ý đồ. Nhất định Lân Cốc Nhiễu đã bị sắp xếp đi cùng hai người của nhà họ Trì. Còn mình lại ở cùng Tư Nguyên Lễ. Nếu nói đây không phải là sự an bài của Tư Bá Hưu, Lý Huyền Phong thật sự khó mà tin được.
Sau khi đáp lễ, hai người cùng nhau bay xuống dưới đám mây. Lý Huyền Phong thầm quan sát một lúc, cảm thấy nơi này không giống một động thiên, mà cũng không hoàn toàn là hiện thế, có gì đó rất lạ lùng. Hắn nhẹ giọng hỏi:
“Đạo hữu có biết nơi đây là đâu không?”
“Nơi này là Đại Ninh Cung.”
Tư Nguyên Lễ dường như muốn dựa vào Lý Huyền Phong, thái độ rất hòa nhã, trả lời một cách chi tiết:
“Nó không giống những động thiên của các chân quân khác. Tên gọi tuy có vẻ phức tạp – cung, điện, động, đường – Tiên phủ đã từng có chế độ chuyên môn, dùng để quy định loại hình động phủ này."
Hắn dừng một chút, nhìn còn một đoạn đường, nhẹ giọng nói:
“Nói đúng ra, đây là nơi cư trú của những bậc Tử Phủ tu sĩ trong thời cổ đại. Khi ấy, linh khí trong trời đất dồi dào,linh cơ sung túc, thiên địa hoàn thiện. Theo lời các chân nhân của tông ta, thời ấy đất trời dư thừa, báu vật ở khắp nơi. Các bậc chân quân và chân nhân vô cùng đông đảo, thần thông đạt đến đỉnh cao không ít.”
“Những người đó khi thi triển thần thông lên pháp khí hoặc linh vật, có thể mở ra động phủ, hoặc lớn hoặc nhỏ. Dù không thể sánh với các động thiên ẩn trong Thái Hư, nhưng vẫn có những công dụng kỳ diệu.”
“Đại Ninh Cung chính là một trong số đó.”
Lý Huyền Phong nhìn xuống ngọn núi phía dưới, lộ vẻ trầm ngâm, hỏi:
“Quy mô lớn như thế này, chẳng phải có gì đó không đúng sao?”
Trước mắt là một thế giới mênh mông không nhìn thấy điểm cuối. Điều này khiến Lý Huyền Phong sinh nghi. Nếu Tử Phủ tu sĩ nào cũng có khả năng xây dựng những cung điện rộng lớn thế này, thì với số lượng Tử Phủ của Thanh Trì Tông hay Kim Vũ Tông, hẳn phải có vô số động phủ tương tự. Thế mà hắn chưa từng nghe nói, ngay cả những người như Nguyên Tố cũng không hề đề cập đến.
“Quả nhiên rất nhạy bén…”
Tư Nguyên Lễ âm thầm thở dài trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, ôn tồn giải thích:
“Đạo hữu nói không sai... Sau khi thiên địa biến đổi, việc các tu sĩ Tử Phủ sử dụng thần thông để tạo động phủ trở nên vô cùng khó khăn. Nếu như trong thời cổ đại, chỉ cần ba đến năm người Tử Phủ là có thể xây dựng một tiểu tiên cung, thì ngày nay, e rằng phải cần đến vài chục người Tử Phủ hợp lực. Hiện nay, nhìn khắp Nam Bắc, trừ những gia tộc như Vương Tạ, Lạc Hà, còn ai có đủ sức mạnh để làm được điều đó?”
“Huống chi, nghe nói những cung điện được xây dựng trong thời nay thường rất nhỏ hẹp. Chẳng có vị Tử Phủ nào muốn tốn công sức và tài nguyên để làm điều này cả…”
“Còn như Đại Ninh Cung trước mắt...”
Tư Nguyên Lễ nhẹ giọng nói:
“Cung điện này vốn được xây dựng từ thời cổ đại, mượn sức mạnh của An Hoài Thiên. Nói đúng hơn, nó được ‘treo’ lên nhờ động thiên này, chứ không phải dựa trên pháp khí hay linh vật để tồn tại. Hơn nữa, còn có chân quân ra tay giúp sức, nên mới có được một địa giới rộng lớn như thế.”
"Tuy nhiên lần này bị mở ra, cùng hiện thế câu thông, không quá mấy tháng liền sẽ chậm rãi sụp đổ, biến mất không thấy..."
Hai người tiếp tục bay xuống. Bên dưới chân là một hồ nước màu xanh nhạt, trong suốt đến mức có thể nhìn thấy đáy, nơi những tảng đá xanh đen xếp chồng lên nhau. Quanh họ là hồ nước mênh mông, khung cảnh thanh bình, đẹp đẽ như một bức tranh thủy mặc.
Tư Nguyên Lễ khẽ cười, nói tiếp:
“Chư vị chân nhân dày công tính toán như vậy, chính là để tìm kiếm dấu vết của An Hoài Thiên. Mặc dù ở cả vùng Giang Nam lẫn miền Bắc có rất nhiều động thiên nổi tiếng, như Nguyên Phủ Động Hoa Thiên, nhưng sự phú quý của An Hoài Thiên cũng có thể xếp vào hàng đầu.”
Tính cách của Tư Nguyên Lễ lại không giống với Chân Nhân trong nhà hắn, trái lại có chút ôn hoà khéo nói, cười nói:
“Huynh trưởng của ta gọi là Tư Nguyên Bạch, năm đó là kiếm tiên sư tôn, cùng quý tộc kết giao không cạn...”
“Nguyên lai là như vậy!”
Lý Huyền Phong khẽ gật đầu đáp lời, tỏ vẻ đồng tình.
Hai người tiếp tục phi hành. Cứ cách một dặm, họ lại thấy một bức tượng đá hình cá đang phun nước, mỗi tượng đều chạm khắc tinh xảo, dòng nước chảy ra không ngừng, tạo thành những dòng suối nhỏ len lỏi giữa hồ nước. Bay được vài chục dặm, họ mới nhìn thấy trên mặt hồ một con đường dài làm bằng ngọc, bên ngoài đen, bên trong trắng, như liền thành một khối, kéo dài mãi vào nơi xa.
“Thật là một cảnh sắc tuyệt đẹp.”
Lý Huyền Phong, xuất thân từ gia tộc trên Vọng Nguyệt Hồ, cũng là nơi nổi tiếng với cảnh sông nước hữu tình. Giờ đây, sắp trở thành thế gia duy nhất thống trị một vùng, hắn nhìn cung điện tráng lệ của Ninh Quốc trước mặt, không khỏi âm thầm gật đầu tán thưởng.
Nhưng Tư Nguyên Lễ thì dường như không còn kiên nhẫn nữa. Hắn tăng tốc, áo bào xanh phất phới trong gió, cười lớn:
“Huyền Phong đạo hữu!Ninh Quốc lấy chân khí nhất đạo nổi danh, lại có gia tộc Lý ở Gia Giang phò tá quốc gia. Nơi đây hẳn là bảo vật chất đầy, chúng ta cần nhanh chân tiến tới thôi!”
---