Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 634: An Hoài Thiên



 

Bầu trời An Hoài Thiên lất phất mưa phùn, những tòa cung điện xanh đen xen lẫn sắc xanh nhạt , những cây cầu nhỏ uốn lượn bên dòng nước chảy, xuyên qua vô số cung điện nguy nga. Toàn bộ quần thể kiến trúc được bố trí tinh tế, mang đậm phong vị Giang Bắc.

"Quả là mỹ lệ."

Ánh mắt Lục Giang Tiên dõi theo phong cảnh sông nước hữu tình của An Hoài Thiên, nhìn lên trên. Thần thức của hắn xuyên vào trong, quan sát rõ ràng mọi cảnh vật. Hắn xem xét tỉ mỉ một lượt, cho đến tận nơi sâu thẳm nhất.

Nơi ấy có tiên cung bạch ngọc, đèn xanh soi sáng, quang hoa trong suốt như thác đổ từ trước đại môn, lan tỏa bốn phía. Một hàng bậc thang lấp lánh ánh ngọc nối lên cao, dẫn đến một tiên tọa cô độc, chính diện đối diện với tinh không lấp lánh trên bầu trời động thiên.

Lục Giang Tiên chỉ mới liếc mắt nhìn, lập tức sững sờ, con ngươi từ từ co lại, lẩm bẩm:

"Đó là gì..."

Tiên tọa cao nhất được chạm khắc hình rồng và phượng, tay vịn có hình hai con giao long, to lớn đến mức hai người trưởng thành có thể nằm vừa. Trên đài không một bóng người, nhưng lại có một vật thể trong suốt nhỏ bé.

Vật này chỉ nhỏ bằng móng tay, trên đài tiên rộng lớn dường như không đáng kể, nhưng lại có một sức hút kỳ lạ, khiến người ta không thể rời mắt.

Nó trong suốt như ngọc, tựa hồ sinh ra từ một khe nứt bé xíu, các sợi ánh sáng cuối cùng kết tụ lại, hóa thành một mảnh ngọc nhỏ bằng đầu ngón tay, bên trong không ngừng phun trào vô số ảo ảnh.

Những cảnh tượng huyền diệu lần lượt hiện ra: đạo sĩ luyện đan, nuốt linh đan phi thăng; bạch hạc ngậm linh quả, viên hầu gõ cửa; tinh thạch vỡ vụn, muối khoáng cô kết… Trăm ngàn cảnh sắc chập chờn, biến hóa khôn lường.

Lúc thì có đạo sĩ và bạch hạc từ trong đó bay ra, đáp xuống cung điện, đạo sĩ lặng lẽ luyện đan, bạch hạc thả linh quả vào đan lô, làm bùng lên một ngọn lửa trắng rực.

Trong khoảnh khắc, linh khí thổi qua, tất cả những ảo ảnh này tan biến, rồi lại biến thành cảnh vượn gõ cửa, tiên nhân xoa đầu.

"Kim tính... là kim tính."

"Trong An Hoài Thiên có tàn dư của kim tính!"

Lục Giang Tiên đã từng tận mắt chứng kiến Minh Dương kim tính, giờ đây khi nhìn thấy cảnh tượng dần hiện rõ trong Thái Hư, hắn không thể tin vào những gì mình vừa nhận ra.

"Có tàn dư kim tính... thế cục của An Hoài Thiên đã hoàn toàn vượt xa dự đoán của tất cả mọi người… Mấy vị bố cục nơi này chắc hẳn cũng không ngờ rằng, vốn chỉ muốn câu một con cá, lại kéo sập cả một hồ cá khổng lồ! Những vị Chân Nhân của Tử Phủ kia e rằng cũng không gánh nổi hậu quả này!"

"Thái Hư tràn ngập Ma Ha, chư vị tu sĩ đã dần tiến vào An Hoài Thiên! Tổng cộng chưa đến nửa nén hương nữa, Tử Phủ Ma Ha sẽ có thể quan sát được cảnh tượng bên trong… Sự việc sẽ nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát, không thể để Lý Huyền Phong bước vào nữa!"

----------

Xưng Thủy Lăng.

Bầu trời tối đen như mực, chư vị Ma Ha Liên Mẫn tọa trấn giữa không gian, từng vòng hào quang tầng tầng lan tỏa. Phía đối diện, các vị Chân Nhân của Tử Phủ thần sắc mỗi người một vẻ, có người nắm chặt pháp khí, có người trầm tĩnh ngồi trên mây, lặng lẽ quan sát xuống bên dưới.

Mặt nước phía dưới tựa như một chiếc bàn, trên đó có một cụm lầu gác chỉ bằng bàn tay, bóng người trên ấy nhỏ bé như kiến, từng đợt tranh đấu bùng lên ánh sáng pháp khí, chớp lóe rồi tan biến.

( này giống như đang xem truyền hình trực tiếp đấy quý vị đạo hữu, mặt nước chính là tivi 200 in zzzzzz )

Ánh mắt của các vị Tử Phủ không giống nhau, người thì lạnh lùng, người thì bình thản, đều hướng về "mặt bàn" kia. Thần thức của họ di chuyển, thỉnh thoảng dừng lại trên người của nhau.

Khi tình hình trong "mặt nước" diễn biến, dần dần có những ánh mắt tập trung vào hai người. Một là Nguyên Tu với vẻ mặt nghiêm nghị, người còn lại là Bột Liệt Vương Cao Phục với khí chất và dung mạo xuất chúng.

Vị đại hán với chân hỏa bao quanh vuốt râu, mỉm cười. Cao gia của ông ta ở phương Bắc không được coi là thế lực mạnh, vốn không được chú ý nhiều như vậy. Nhưng Cao Phương Cảnh là thiên tài bậc nhất của gia tộc trong gần trăm năm nay, trong mặt nước tung hoành ngang dọc, thu hoạch phong phú, bảo sao hắn không vui mừng?

Nguyên Tu Chân Nhân thì lại vô cảm, nhưng bàn tay đặt trên ống tay áo lại thả lỏng, bày ra tư thế thư thái thoải mái, rõ ràng trong lòng cũng đang thầm đắc ý.

Thu Thủy chân nhân lặng lẽ quan sát, ánh mắt dừng lại trên người Chung Khiêm. Thường Vân chân nhân thì cúi đầu, không rõ biểu cảm, khiến người khác không đoán được suy nghĩ. Thu Thủy chân nhân khẽ nói:

"Nguyên Tu đạo hữu, Tư Nguyên Lễ này là lần đầu tiên ta gặp, quả là một người tài giỏi, thảo nào đạo hữu giấu kỹ như vậy."

Tư Bá Hưu giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khóe miệng gượng cười, thấp giọng nói:

"Thu Thủy đạo hữu quá khen, Tư gia ta nhân tài thưa thớt, bao năm qua mới xuất hiện một người có chút bản lĩnh, được gọi tài tuấn e rằng cũng là quá lời."

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng thỏa mãn. Tư gia nhân số ít ỏi đã đành, mấy kẻ có chút thành tựu thì lại thường xuyên làm trái ý hắn, khiến Nguyên Tu phiền muộn không thôi. Giờ đây rốt cuộc cũng có một hậu bối nở mày nở mặt, trong lòng nhẹ nhõm không ít.

Lời của Thu Thủy vừa dứt, trong Đại Ninh Cung đã xuất hiện một cột sáng trong suốt xuyên thấu trời đất. Các vị Tử Phủ nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ đắc ý. Thường Vân chân nhân khẽ cười, nói:

"Các vị quả nhiên tính toán chính xác! Trong Đại Ninh Cung quả nhiên có lối vào An Hoài Thiên!"

"Chuyện này còn phải đa tạ Thu Thủy chân nhân..."

Nguyên Tu chân nhân tiện thể khen ngợi, Thu Thủy chân nhân chỉ cười nói:

"Các vị đều có dự đoán, sao lại đổ hết lên người ta."

Các vị chân nhân đều có tâm trạng tốt, trong Thái Hư cũng lờ mờ có động tĩnh. Các Tử Phủ khác ẩn nấp trong đó đều đổ dồn ánh mắt về phía này. Nguyên Tu chân nhân giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nói:

"Lúc cần ra sức thì không muốn, giờ lại đến chia phần."

"Họ có phái người đến, cũng sẽ chậm hơn chúng ta một bước..."

Thường Vân đáp lời, Nguyên Tu trong lòng cảm thấy không an toàn, chỉ sợ sau khi tiến vào động thiên sẽ lại có biến cố, vội vàng âm thầm thi triển thần thông, truyền tin xuống, bảo Lý Huyền Phong đến cầm Hoài Giang Đồ.

Ông ta đang truyền tin, thì phát hiện những người xung quanh đều im lặng, đôi lông mày đang giãn ra dần cứng lại. Cảm nhận được khí tức từ cột sáng trong suốt kia, khuôn mặt già nua của ông ta đờ đẫn vì kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ chấn động.

"Đây... đây..."

Cột sáng trong suốt này tỏa ra ánh sáng trắng tinh khiết, khí tức tỏa ra từ đó khiến cả vùng Thái Hư trở nên tĩnh lặng đáng sợ. Các Ma Ha ba đầu sáu tay và Liên Mẫn kinh ngạc bấm đốt ngón tay tính toán. Các Tử Phủ tu sĩ nhìn nhau, trong ánh mắt vừa kinh ngạc vừa say mê.

Bột Liệt Vương Cao Phục vuốt chòm râu, áo choàng đen rung lên, phía sau tỏa ra vầng sáng màu đỏ. Chân hỏa rực cháy từ trên áo bào của ông ta lan ra hư không xung quanh. Vị Hồ vương này lẩm bẩm:

"Kim tính?"

Một tiếng này của ông ta như tiếng bình bạc vỡ tan, chấn động cả vùng Thái Hư. Ngay lập tức, trong Thái Hư, Ma Ha mở mắt, Liên Mẫn đứng dậy, các Tử Phủ đồng loạt kinh ngạc, hô lớn:

"Kim tính!"

Kim tính!

Toàn bộ Thái Hư chấn động, mười mấy thần thông đồng loạt bộc phát, lao thẳng vào Đại Ninh Thiên, nổ tung một vùng ánh sáng ngũ sắc.

Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mưu đồ, mọi thế cục đều bị quét sạch—so với kim tính, tất cả đều có thể vứt bỏ! Một đám Tử Phủ Ma Ha không chút do dự, lập tức bộc phát phản ứng dữ dội, nhảy thẳng vào động thiên!

"Ầm!"

"Ầm ầm!"

"Cẩn Liên! Ngươi!"

Trên không trung vang lên tiếng gầm thét giận dữ, Ma Ha ba đầu sáu tay hiện nguyên hình, thân thể khổng lồ choán hết cả vùng Thái Hư. Lồng ngực màu vàng to như dãy núi, đôi mắt giống như hai mặt trời treo trên không, khi di chuyển, kim phấn rơi xuống như mưa. Pháp khí trên hai tay khẽ rung, khiến núi non ở hiện thế rung chuyển.

"Ầm ầm!"

Ma Ha này lao về phía Đại Ninh Cung, đè nặng cả tiên cung phát ra tiếng kẽo kẹt không chịu nổi, nghe thấy một tiếng quát vừa kinh ngạc vừa giận dữ:

"Mau ra tay duy trì nơi này! Nếu Đại Ninh Cung sụp đổ, không ai có thể vào được!"

Lời nói này chỉ khiến bầu không khí trên không trung hơi khựng lại. Kết giới của Đại Ninh Cung làm sao chịu nổi các Tử Phủ và Ma Ha ra tay, lập tức tan biến như tuyết gặp lửa. Các đại thủ thần thông cùng lúc xuất hiện, gắng gượng duy trì tiên cung trong Thái Hư.

Nguyên Tu Chân Nhân đột ngột mở mắt, sắc mặt biến đổi dữ dội. Vẻ điềm tĩnh nho nhã trước đó hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng và tàn nhẫn. Khuôn mặt già nua của ông ta giật giật, gằn giọng:

"Thu Thủy! Đây là tàn tích của Ninh Quốc năm xưa! Nó vẫn còn nằm trong Đại Ninh Cung!"

Thu Thủy Chân Nhân cũng sững sờ, ánh mắt gắt gao dán vào quang hoa rực rỡ bên trong di tích, trái tim đập thình thịch. Đồng tử co lại, rồi bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía Thái Hư.

Từng vị Tử Phủ Chân Nhân dần lộ diện, số lượng nhiều đến mức dường như muốn ép nát cả không gian này.

Thu Thủy hít sâu một hơi, thấp giọng thốt lên:

"Đại họa rồi..."