Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 64:




Năm năm đã trôi qua.

Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua núi non, từ ngọn cây và kẽ lá chiếu xuống, in bóng những mảnh vụn màu vàng nhạt trên mặt đất.

Lý gia ở bờ hồ Vọng Nguyệt đã trồng cây thêm năm năm , kể từ khi nhặt được pháp kính đã qua mười sáu, mười bảy năm, con đường lát đá trên núi Lê Kính dần dần có màu xanh tươi, chim nhỏ trên cành hót líu lo, cảnh tượng mới mẻ.

Còn Từ lão hán thì vẫn ngồi ngơ ngác bên cạnh tấm bia đá phủ đầy rêu xanh, thân thể gầy gò của ông hòa vào tấm bia đá lạnh lẽo càng thêm nổi bật, bàn tay khô héo nắm chặt một nắm đất.

"Lão hán. . . Sao vẫn chưa chết vậy?"

Từ lão hán mấy năm trước đã lên Lê Kính sơn, nói là muốn vì Lý gia trông coi mộ địa. Lý Hạng Bình và những người khác không thể lay chuyển ông ta, đành phải để ông ta đi.

Lý Huyền Tuyên đã cho ông ta ở một căn phòng nhỏ bên cạnh mộ địa, thường xuyên mang đồ ăn đến cho ông ta. Từ lão hán biết chơi trò xiếc, biết bắt dế mèn, còn biết vẽ tranh. Những đứa trẻ Lý gia đều ba ngày hai bữa chạy đến phòng nhỏ của ông ta. Lý Huyền Phong ở trên núi không có bạn chơi cùng tuổi, cha lại bận rộn, mấy năm này đều chơi đùa cùng Từ lão hán.

Từ lão hán cười đùa cùng bọn trẻ, nhưng trong lòng lại đang chờ chết. Mỗi đêm trước khi đi ngủ, ông ta đều nghĩ: "Ngày mai phải chết rồi sao?" Nhưng rồi ngày mai lại đến, mặt trời lại mọc như thường lệ.

Ngày hôm qua, Từ lão hán đã bước sang tuổi tám mươi một cách lề mề và chậm chạp.

"Mẹ nó, sao có người sống đến tám mươi tuổi mà vẫn chưa chết được vậy?"

Từ lão hán híp mắt nhìn về dốc núi phía xa xa. Dưới ánh mặt trời chói chang, một thân ảnh nho nhỏ đang vẫy tay ở trên sườn núi. Ánh mặt trời kéo dài bóng lưng của đứa trẻ.

"Huyền Phong đến thăm ngài rồi, Từ đại gia!"

Đứa bé đầy người vết bẩn, trên mặt còn dính bùn đất. Mái tóc của nó xõa tung, trông có phần tiêu sái, thậm chí còn có vài phần cuồng vọng không bị trói buộc. Trong tay nó cầm một cây cung gỗ nhỏ, bên hông còn cột một túi tên nhỏ.

Từ sườn núi phủ đầy ánh nắng vàng, đứa trẻ lanh lợi chạy xuống. Từ lão hán thì vùi mình ở nơi hẻo lánh âm u, hết ăn lại nằm chờ chết. Giờ phút này, hai người như hai thái cực đối lập nhau, một là mới sinh, một là sắp chết. Họ gặp nhau trên sườn núi Lê Kính sơn.

"Là Huyền Tuyên sao?"

Từ lão hán cảm thấy ý thức thanh tỉnh hơn rất nhiều, ông ta ngẩng đầu, nói một cách gập ghềnh.

"Từ đại gia, ta là Lý Huyền Phong, cha ta là Lý Hạng Bình, không phải Lý Trường Hồ."

Lý Huyền Phong cười hì hì, cởi dây thừng quần cộc, tìm một ngôi mộ bia chênh lệch độ cao không nhiều bên cạnh lão hán, vừa đi tiểu vừa ngâm nga một bài hát.

**Lý Huyền Phong vừa đi tiểu xong, đang chuẩn bị kéo quần lên thì Từ lão hán trừng mắt, gắng sức giơ cây gậy lên, đánh một cái vào mông của Lý Huyền Phong, mắng:"

"Mẹ nó, đó là mộ của Thái gia gia ngươi đấy!"

**Lý Huyền Phong loạng choạng một cái, ủy ủy khuất khuất run rẩy, lúc này mới kéo quần lên, buộc lại dây thừng ở quần, vẻ mặt không phục nói:"

"Chết rồi thì đã chết rồi! Sao còn không cho đi tiểu? Hắn chết thế nào?" ( ớ thằng ôn con này chắc có ngày bị quật chết )

"Hạ độc chết."

**Từ lão hán bị giày vò như vậy ngược lại là tỉnh táo hơn một chút, miễn cưỡng ngồi dậy, êm tai nói:"

"Nhiều năm trước, Lý gia của con còn chưa mạnh mẽ như bây giờ. Có một nhà giàu có tên là nhà họ Nguyên đã đầu độc gia gia và chú hai của con để chiếm đất đai.

"Sau đó, gia gia con cầm đao trở về và giết sạch gia tộc họ Nguyên, rồi lấy đất của họ chia cho nhà mình.

"Cậu nhỏ Lý Huyền Phong chống tay ngồi xuống một ngôi mộ bằng đá rêu xanh không cao không thấp bên cạnh, cười khanh khách, lớn tiếng nói:

"Giết hay lắm!"

Từ Lão Hán lườm cậu một cái, rồi tiếp tục nói:

"Giết hay cái gì, nhà họ Nguyên... trốn thoát được một đứa trẻ, hai mươi hai năm sau quay lại giết đại bá của con!"

"Hê??!"

Mắt Lý Huyền Phong đột nhiên nheo lại, lông mi dài của đứa trẻ khẽ động đậy ở giữa lông mày, mắng:

"Tất cả là do gia gia làm không tới nơi tới chốn, đã giết sạch gia đình nhà họ Nguyên, lại còn để cho một người trốn thoát.

"Từ Lão Hán ngẩn người nhìn cậu một lúc, nhẹ giọng nói:

"Đúng là dòng giống xấu xa ! Nhà họ Lý của các người từ nhỏ đã xấu xa rồi."

Lý Huyền Phong lắc đầu không phục, lớn tiếng nói:

"Sao Nguyên gia lại có thể giết người nhà của Lý gia ta, giết một người Lý gia thì phải chờ bị chúng ta giết sạch cả nhà, Lý gia chúng ta giết người nhưng lại để sót một người, sau này lại bị người đó tới trả thù! Lúc đó chẳng còn phân tốt xấu nữa rồi?"

Từ Lão Hán cũng lắc đầu, trầm giọng nói:

"Oan oan tương báo biết bao giờ mới thôi..."

"Không diệt cỏ tận gốc, đương nhiên oan oan tương báo biết bao giờ mới thôi, nếu giết sạch cả nhà, còn oan gì nữa?"

Lý Huyền Phong mắng một câu, khuôn mặt non nớt đầy vẻ khinh thường, hoàn toàn không giống một đứa trẻ bảy tám tuổi.

Từ Lão Hán ho hai tiếng, tự giễu nói:

"Lão già này đã thấy nhiều sinh tử, nên sợ giết người, ngược lại còn không bằng một đứa trẻ như con."

"Từ Lão Hán."

Lý Huyền Phong đứng nghiêm trước mặt ông, nghiêm túc nói:

"Cừu ăn cỏ, sói ăn cừu, người ăn thịt, yêu quái ăn người, vạn vật trên thế gian vốn là ngươi ăn ta ta ăn ngươi."

"Phụ thân nói vậy đấy."

Cậu vươn thẳng lưng, làm một bộ mặt nghiêm túc, giả vờ làm người lớn nói:

"Huyền Phong! Thế gian vốn là thời đại tranh đấu!"

Nói xong, cậu cười ha ha, lăn vài vòng trên mặt đất, khiến Từ lão hán nằm trên mặt đất cũng phải ho khan cười theo.

Từ Lão Hán cười một lúc, rồi chậm rãi mở miệng:

"Ngày xửa ngày xưa, có một gia đình ở ven làng, cha mẹ chăm chỉ cày cấy, mẹ chăm sóc ba đứa con của họ."

"Một ngày nọ, cha thấy khói lửa bốc lên từ làng bên, bèn gọi đứa con trai út Từ Tam lên núi đốn củi, Từ Tam vui vẻ lên núi, chơi đùa cho đến chiều mới về."

"Nhưng khi về đến nhà, Từ Tam nhìn thấy một bãi máu me, mười mấy người đang ngồi quanh sân nhà họ, dựng một cái nồi lớn, trong nồi có cha mẹ của cậu, hai anh trai của cậu đã bị lột da, chất thành hai đống."

"Từ Tam sợ hãi, cậu quay đầu chạy, ở trên núi ẩn náu suốt mười ngày, sau đó, cậu nghe nói thực ra là do làng bên gặp hạn hán, dân làng đói đến mức tuyệt vọng, nhà cậu lại ở xa làng, nên gặp phải tai họa này."

Lý Huyền Phong nghe đến mê mẩn, mặt lạnh lùng, nhỏ giọng nói:

"Ta phải giết hết bọn chúng."

"Nhưng Từ Tam hèn nhát, hèn nhát cả đời, cậu ta không dám nói gì, sống cả đời trốn tránh trong làng, Từ Tam căm hận bọn họ, Từ Tam còn căm hận con chim lớn kia, căm hận tiên nhân!"

Từ Lão Hán kêu ầm lên một lúc, vươn tay kéo Lý Huyền Phong lại, giọng gấp gáp và trầm thấp nói:

"Từ Tam ở trên núi gặp hai kẻ tạp dịch đang trò truyện, họ nói... họ nói... dụ con chim lớn đến Đại Lôi Sơn ăn thịt người là để lấy Diễm Trung Ô khí đi cho Thang Kim môn Thiếu chủ Luyện Khí , Từ Tam nghe rõ mồn một, Từ Tam uất ức mấy chục năm không dám nói."

"Từ Tam, Từ Tam, ưm... chết rồi, đều chết rồi."

Từ Lão Hán thở gấp hai tiếng, hai mắt đỏ rực, miệng trào ra vài dòng máu bọt, ngửa đầu ngã xuống đất, bàn tay khô vàng nắm lấy ống quần Lý Huyền Phong cuối cùng cũng chậm rãi buông lỏng.

Lý Huyền Phong ngẩn người nhìn ông, mãi đến một lúc lâu sau, cậu mới đột nhiên lên tiếng:

"Từ Tam, ông cũng chết rồi."

Những giọt nước mắt ấm áp chảy xuống từ khuôn mặt cậu, rơi xuống thi thể lạnh cứng của Từ lão hán, Lý Huyền Phong nghẹn ngào vài tiếng, nằm trên người ông ấy gào khóc, khóc đến choáng váng, khóc đến phẫn uất.

(Hết chương)