Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 648: Giang Hoài Dư Dương




Gió thổi mạnh trên bờ sông, những tảng đá đen sẫm lởm chởm điểm xuyết giữa dòng nước, đá núi kỳ quái, lởm chởm, dòng nước xoáy, có chỗ êm đềm, có chỗ xiết, thỉnh thoảng lại có khúc sông mặt nước lặng yên, phản chiếu cảnh sắc trên bầu trời.

Trong màn sương đêm dày đặc, chỉ có duy nhất một điểm sáng.

Nam tử mặc chiến giáp bạch kim bay lên cao, trong màn đêm mờ mịt như một ngôi sao trắng, rực rỡ tỏa sáng. Các tu sĩ ở phương Bắc do dự một khắc, đều đồng loạt đưa mắt nhìn lên.

“Biên Yến, Lý Huyền Phong…”

Trong đám tu sĩ không chỉ có tán tu và tộc tu, mà còn có cả cao thủ, nhưng tất cả đều im lặng ẩn mình, chờ đợi điều gì đó. Mọi thứ dọc theo bờ sông phía nam và phía bắc đều trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng nước sông cuồn cuộn.

Tư Nguyên Lễ cũng là người quyết đoán, đã đưa ra quyết định, lập tức thay đổi tâm thái, như trút được gánh nặng, kiếm khí rất phiêu diêu, đứng bên cạnh Lý Huyền Phong, cẩn thận quan sát.

Số lượng tu sĩ ở bờ bắc rất đông, nhưng lại chia thành nhiều phe phái rõ rệt. Các Thích tu pháp sư từ từ tiến đến, đứng bất động như núi ở phía sau, phía trước là các tộc tu và tán tu từ các quận phía bắc được triệu tập đến, trong một gia tộc thường có cả Tiên, Thích, Ma xen lẫn, rất phức tạp.

Còn tán tu và tiểu quan tu sĩ thì rõ ràng hơn, hoặc là thuần túy tu Tiên đạo, Ma đạo, hoặc là cả hai, xen lẫn với các Ma tu từ khắp nơi đến tìm kiếm lợi ích, tạo thành một mớ hỗn độn.

Tư Nguyên Lễ quan sát một lúc, lờ mờ thấy cả cờ hiệu của Triệu quốc, cũng không lấy làm lạ. Triều đình nước Triệu đã trở thành con rối của Thích đạo, nhưng không giống như Ngô Việt chỉ là bù nhìn, Thích đạo thông qua Triệu quốc để điều động các tu sĩ, trên danh nghĩa cũng dễ nghe hơn. Hắn quay sang Lý Thanh Hồng, thấp giọng nói:

“Thích tu của các phái Không Vô, Bi Mẫn, Thiện Lạc đang dần đến, bờ bắc không còn hỗn loạn vô chủ như trước, Thích tu muốn chiếm lấy vận khí của cuộc chiến nam bắc này, chắc chắn sẽ không từ bỏ dễ dàng, chúng ta cần phải cẩn thận hơn.”

“Ầm ầm!”

Hắn vừa dứt lời, sấm rền vang trong mây, ma khí bốc lên. Lý Huyền Phong đạp kim quang, cầm cung đứng giữa không trung, phía trước đám tu sĩ bị hắn quát lui, nhưng chỉ mười mấy nhịp thở sau lại chầm chậm tiến lên.

Ánh sáng  bạch kim lấp lánh trong không trung, từng đạo quang hoa sáng ngời từ đó bắn ra, xuyên vào màn đêm đối diện. Nam tử buông dây cung, từ bên hông lấy ra một cuộn tranh.

Cuộn tranh không lớn, trông có vẻ bình thường, nhưng lúc này, mọi ánh mắt từ cả hai bờ đều tập trung vào hắn, những ánh mắt nóng bỏng lập tức dừng lại trên cuộn tranh, hoặc là tò mò, hoặc là kinh ngạc, tất cả con ngươi đều di chuyển theo cổ linh khí kia.

Ánh mắt của Lý Huyền Phong cũng dừng lại trên linh khí này, linh thức và pháp lực tràn vào, Khóa móc màu trắng ngà tự động mở ra, bức họa dài lập tức rủ xuống, trong không trung tản ra một mảnh trắng xóa.

Lý Huyền Phong đích thân cầm cuộn tranh, nhìn thấy nội dung bên trong, đó là một bức họa trường giang Hoài Hà, kéo dài hàng vạn dặm, phong cảnh hai bên bờ đa dạng, chim thú sống động như thật, dài hơn con sông dưới chân rất nhiều, uốn lượn quanh co, chảy thẳng ra Đông Hải.

Ánh mắt hắn di chuyển theo bức tranh, dừng lại ở góc cuối:

“Hoài Giang Đồ, Bác Dã Thôi Ngạn, Chinh Hòa năm thứ 317.”

Bức tranh vừa mở ra,từ trong đó phun ra vô số lưu quang màu đỏ, như đom đóm bay lượn nhảy múa trong không trung. Giọng nói của Lý Huyền Phong hơi khàn, mạnh mẽ vang dội:

“Thượng Diệu Huyền Cực, Giang Hoài Dư Dương…”

Lời vừa thốt ra, lập tức bị hút vào trong tranh. Bầu trời bừng sáng, mây hóa thành màu vàng rực rỡ, hà quang chói lòa từ trên cao rọi xuống.

Lý Hy Minh ở phía dưới con ngươi từ từ mở lớn, tiên cơ trong cơ thể dường như chịu sự điều động nào đó, phát ra từng trận ầm vang. Trong mắt hắn phản chiếu một mảnh sáng chói, lẩm bẩm:

“Minh Dương…”

Dưới ánh nhìn của hàng vạn người, một tia sáng vàng bay ra từ bức tranh, rơi xuống từ trên cao. Dưới chân Lý Huyền Phong hiện ra màu sắc rực rỡ, dòng sông lớn đã hóa thành màu vàng sáng chói, trong suốt và tinh khiết.

Dòng sông sáng lấp lánh này tiếp tục cuồn cuộn chảy về phía trước, phía dưới mơ hồ hiện ra một đạo bóng đen. Chỉ qua một hơi thở, một tòa quan ải cao ngất hiện ra, phá vỡ mặt nước, xông thẳng lên trời.

Quan ải này kéo dài liên miên, đường vân phức tạp sáng ngời, gạch trắng tinh xảo khớp vào nhau. Rõ ràng có chút màu sắc ngọc chất, lại càng thêm sáng sủa, mang màu sắc cổ kính, đại khí, mọc lên theo dòng sông, một đường bay thẳng lên trời.

“Ào ào!”

Đầu của các tu sĩ theo tầm mắt nâng lên mà từ từ ngẩng cao, nước sông màu vàng ào ào từ trên quan ải chảy xuống, giống như vô số thác nước màu vàng, chói mắt.

“Cổ linh khí… [Hoài Giang Đồ]”

Ở phương Bắc có thanh âm lẩm bẩm một tiếng, vang vọng trong đám tu sĩ, trong hoàn cảnh tĩnh lặng lại càng thêm chói tai.

Bầu trời tối sầm lại, nam tử mặc giáp bạch kim đứng trên cửa ải cao trăm trượng ngăn cách nam bắc, như một tiên tướng thời xưa, sau lưng là những vòng sáng ảo ảnh trắng xóa, chiếu sáng xung quanh hắn.

Trong đầu Lý Huyền Phong hiện lên những điều huyền diệu, hai tiên cơ đều được tăng cường, pháp lực dày đặc lan tỏa, khiến hắn nhẹ nhàng lơ lửng trên không. Bộ giáp [Thiên Kim Khải] trên cơ thể càng thêm rõ ràng, uy nghiêm dũng mãnh, bạch quang chói lòa.

“Vù.”

Hắn nâng cung lên, lập tức có một mũi tên huyền ảo đặt trên dây cung, tia sáng sắc bén bắt đầu hiện lên trên cung, luồng khí mạnh mẽ lan ra phía sau, kéo theo những vệt sáng vàng, chiếu sáng khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối.

“Vút…”

Kim sắc quang hoa ( ánh sáng vàng ) lóe lên trên không, trong lòng đám Trúc Cơ đều dấy lên cảnh báo, hoảng hốt tế pháp khí lên, nhất thời đám tu sĩ bên bờ sông dừng bước, các loại pháp khí bay lên, đủ màu sắc rực rỡ.

“Bùm!”

Đầu của một tu sĩ trung niên ở hàng đầu bờ Bắc nổ tung, pháp khí trong tay hắn như tờ giấy mỏng bị xé nát, rơi lả tả như mưa. Pháp quang và cương khí nổ tung khuếch tán ra xung quanh, phát ra tiếng nổ mạnh:

“Ầm ầm!”

Các tu sĩ xung quanh vội vàng lùi lại, rơi xuống như mưa. Người này thậm chí còn không đỡ nổi một chiêu, cứ như vậy bị bắn chết tại chỗ, chỉ để lại một vệt đỏ thẫm xông lên trời, huyễn hóa thành huyết quang như ráng chiều.


“Dị tượng… Đây là chết thật rồi!”

Lão tu sĩ bên cạnh hắn mặt tái mét, run rẩy nói:

“Thuần Vu Bắc chết rồi… Dù trên người hắn có vết thương, nhưng đây mới chỉ là một mũi tên! Thế này thì còn gì là đạo lý nữa!”

“Chúng ta dù sao cũng là quan chủ của các quận, trước mặt người này chẳng khác nào gà chó… Còn đánh đấm gì nữa!”

Đám tu sĩ còn chưa kịp thương tiếc, trong tai lại vang lên tiếng huýt sáo kinh hoàng. Nam tử lạnh lùng kia lại bắn ra năm mũi tên, dưới chân đám Thai Tức và Luyện Khí, các tăng ni không nhìn rõ tình hình vẫn lao lên phía trước, nhưng tất cả đám Trúc Cơ đều đồng loạt lùi lại một bước.

“Không ổn!”

“Ầm!”

Kim quang nồng đậm nổ tung ở các nơi, lão đạo còn chưa kịp quan sát xem chết thêm mấy vị nào, lại thấy mấy đạo hắc sắc độn quang liều mạng bay lên. Lý Huyền Phong khẽ thở ra một hơi, trên dây cung lại hiện ra năm mũi tên.

Lão đạo lập tức cảm thấy cổ lạnh toát, lùi lại một bước, kinh hãi nói:

“Sao còn chưa có người đứng ra? Nhất định phải để chúng ta chịu chết hay sao!”

Trong nháy mắt bờ Bắc đều kinh hãi, tiểu tu trên mặt đất cũng ngẩng đầu lên, độn quang của Trúc Cơ lúc ẩn lúc hiện, lại có dấu hiệu sụp đổ.

Ngược lại, ở bờ nam, đám tu sĩ lớn nhỏ đều kinh hãi không kém, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Lý Huyền Phong trên cao, trên mặt lộ vẻ vui mừng, lần lượt bay xuống cửa ải, mỗi người đều cầm pháp khí trong tay.

Trên người Lý Huyền Phong minh quang sáng lạn, mũi tên trong tay khẽ động. Phía bắc cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, từ phía sau có một hòa thượng bay ra, cơ bắp cuồn cuộn, mắt trợn trừng, quát lớn:

“Tiểu tiểu ma đầu, sao dám càn rỡ!”

Hòa thượng này khác hẳn với vẻ ngoài của Thích tu bình thường, không chỉ đạp trên một đóa kim vân ( mây vàng ), mà còn cầm trong tay một cây trảm nguyệt, đầy những đường nét sáng rõ, cực kỳ xa hoa.

Hắn vừa bay lên, lập tức có người theo sau, đó là một hòa thượng cao gầy, mặt luôn tươi cười, tay trái đặt trước ngực, ngón cái và ngón trỏ cầm một chiếc vòng kim hoàn, không nói lời nào, lặng lẽ đi theo.

Lý Huyền Phong được bảo vật linh khí dưới chân tăng cường, hà quang trên người lan tỏa theo từng cử động của hắn, không chỉ tăng cường thể lực và pháp lực, mà còn khiến linh thức của hắn bao trùm toàn bộ bờ sông. Hắn chỉ lạnh lùng gảy dây cung, Kim sắc hà quang chảy qua hai bên má.

“Vù!”

Hai hòa thượng dù miệng gọi hắn là ma đầu, nhưng hành động lại không hề chủ quan, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, nụ cười trên mặt hòa thượng cao gầy cũng cứng đờ, như gặp đại địch, vội vàng tế chiếc kim hoàn trong tay lên.

Chiếc vòng kim hoàn lăn tròn trên không, đường kính lớn dần, lộ ra những đường nét dày đặc, phun ra Kim sắc mờ mờ, đột ngột bắt giữ một tia sáng vàng. Hòa thượng cao gầy lập tức mừng rỡ, ra lệnh:

“Thu!”

Bờ sông vang lên tiếng kim loại va chạm dày đặc, khiến hai tai như ù đi. Hòa thượng cao gầy như gặp đại địch, hòa thượng to lớn vội vàng vung pháp khí lên, muốn đánh về phía Lý Huyền Phong.

Nhờ hai hòa thượng này cản trở, đám Trúc Cơ phía sau cuối cùng cũng tiếp cận được bờ sông, tu sĩ hai bên nam bắc lập tức giao chiến, trên bầu trời bay lên vô số quang thải, phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Lý Huyền Phong bắn một mũi tên bị cản lại, sắc mặt không có gì thay đổi. Hắn uy danh lẫy lừng, phía bắc tất nhiên sẽ phái ra pháp khí và tu sĩ chuyên để đối phó, cũng không nằm ngoài dự đoán.

“Muốn chết.”

Hòa thượng cao gầy này thực lực không mạnh, chỉ cần nhìn là biết được phái lên để thăm dò. Lý Huyền Phong đạp mạnh chân, gảy dây cung, lạnh lùng nói:

“Trúng!”

Mũi tên kim hồng trong tay hắn lập tức biến mất, trên bầu trời nổ tung một mảng sáng đỏ vàng. Chiếc kim hoàn như bị đánh mạnh, pháp lực tiêu tan, hóa về nguyên dạng bay ngược ra ngoài. Hòa thượng cao gầy phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt phản chiếu quang hoa kim hồng sắc.

“Bùm!”

Một nửa cơ thể trên của hòa thượng cao gầy lập tức bị xé nát, nửa dưới chỉ tồn tại trong chớp mắt, cũng bị luồng khí mạnh mẽ xé tan, chỉ còn lại một đạo kim quang bay về phía bắc, chờ ngày chuyển thế.

Lúc này hòa thượng to lớn mới lao đến, trên cơ thể hiện lên đầy những phù văn màu vàng, cây trảm nguyệt như sao băng rơi xuống, mang theo một mảng Kim sắc quang hoa chém tới.

“Ầm ầm!”

Kim sắc quang hoa tản ra, lại thấy một bàn tay to lớn được bao phủ bởi giáp phiến kim bạch sắc (màu vàng trắng) giữ chặt pháp khí này, vững vàng đặt nó trong lòng bàn tay. Đường vân bạch kim sắc trên mặt nam tử đan xen minh quang, khiến cho đôi lông mày vốn hung lệ của hắn càng thêm uy nghiêm.

“Dựa vào ngươi?”

Môi hắn mấp máy, thốt ra những lời lạnh lùng cứng rắn, cương quyết chế ngự hòa thượng này không cho lùi lại, âm vang như sấm giữa không trung:

“Từ khi Đường Nhiếp Đô phản loạn lập địa Liên Mẫn, trong đại cục nam bắc, giết ta cũng coi như một cơ hội tốt…”

Sau lưng nam tử này, những vòng sáng liên tiếp lan tỏa, giáp vàng rực rỡ, đường nét trên mặt uy nghiêm, một tay đặt ngang trước ngực, nắm chặt pháp khí của hòa thượng to lớn trong tay, đôi mắt sáng rực nhìn về phía bắc.

“Tất cả ra đây đi!”

Âm thanh như sấm rền vang trong mây, khiến mọi người đồng loạt ngoái nhìn.

Xung quanh hắn hiện lên từng bóng người, hoặc cầm thương cầm gậy, hoặc ôm bình ôm vòng, trên mặt là vẻ từ bi, cơ thể là kim cương bất hoại, lác đác khoảng mười mấy người, đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng đồng loạt hướng về phía hắn.

Giọng nói của họ vang vọng trên không, có nam có nữ, như tiếng của hàng vạn người cùng cất lên:

“Yêu ma lớn mật!”



Thanh niên áo đen hiện ra từ trong làn ma khí, phù lục trong tay nắm chặt, xuyên vào đám tu sĩ bờ Bắc, một đường tiến sâu về phương Bắc, đáp xuống một ngọn núi nhỏ ở phía Bắc.

Một đại hòa thượng mập mạp đón hắn, khoác áo cà sa, thấy hắn liền cười tươi rói, nói:

“Dư đạo hữu!”

“Hư Vọng pháp sư.”

Dư Giang tùy ý đáp lại một câu, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng có chút bồn chồn. Hắn nhướng mày hỏi:

“Sao Thích Đạo lại có nhiều tiên ma dưới trướng như vậy?”

“Ha ha…”

Hư Vọng cười hai tiếng, đáp:

“Đây là đâu ra gì chứ, chính giáo của chúng ta rộng lượng nhất, đối xử bình đẳng, nào có chuyện ép buộc tiên ma, không cho phép đạo thống khác? Đạo hữu dù sao cũng ở Nam Hải, chỉ nghe nói Đại Triệu là quốc gia theo Thích giáo, nên mới nghĩ vậy thôi…”

Hắn nghiêm mặt nói:

“Đại Triệu ta tuy sùng Thích, nhưng người của Tiên Ma hai đạo cũng không ít. Trong quận thành tuân theo Thích Đạo ta, xung quanh quận và sơn mạch hoang vu, Thích tu chúng ta chưa bao giờ đụng tới, chỉ để lại cho người hữu duyên…”

Hắn vừa nói vừa dẫn Dư Giang lên đỉnh núi. Trên đại điện ở đỉnh núi đã có mấy người ngồi sẵn, trong đó có một người mặc đạo bào, sắc mặt âm trầm, cách xa nghe thấy lời này, liền cười lạnh một tiếng:

“Đúng vậy thật! Không có ma tu thì còn tin Thích gì nữa! Dân chúng thông minh lắm! Chỉ là ma tu càng hoành hành, thì càng tin Thích đạo thành kính! Chẳng phải nói dưới chân núi Thích chính là địa ngục sao?”

Hắn liếc nhìn một cái, nhận ra Dư Giang, giọng điệu hòa hoãn đi một chút, tùy ý nói:

“Đạo hữu xuất thân từ Đan Dung Vũ La ở Nam Hải, đó là nơi Thế Tôn chứng đạo, hiện nay ma tu nhiều nhất, có phải không?”

“Đạo hữu xuất thân Nam Hải Đan Nhung Vũ La, là nơi Thế Tôn chứng đạo, bây giờ ma tu nhiều nhất, có phải không?”

Lời này lọt vào tai Hư Vọng, nhưng hòa thượng béo tốt này không giận, chỉ cười nói:

“Đây là lời gì, chúng ta tôn trọng đạo của bọn hắn, không can thiệp các tu sĩ trên núi, bọn họ tự mình tu luyện rồi nhập ma, ăn thịt người uống máu người, khiến bách tính sợ hãi, cuối cùng bị chúng ta giết chết, là thành tựu công đức của chúng ta mới đúng.”

Nam tử mặc đạo bào cười lạnh một tiếng, cũng không nói được gì. Dư Giang quay mắt nhìn sang, bên kia còn có một nam tử âm nhu, mặc mãng bào, không nói một lời, tự mình uống trà.

Du Giang ngồi xuống bên cạnh, trong lòng hiểu rõ ý đồ đối phương mời mình tới, ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói:

“Pháp sư mời ta đến gấp như vậy, có chuyện gì quan trọng?”

Hư Vọng cười hì hì, thấp giọng nói:

“Các vị Ma Ha Liên Mẫn đã mất liên lạc, chính là lúc chúng ta đoán ý tôn giả… Dư đạo hữu còn có thể liên lạc với cao tu, có thể chỉ điểm cho chúng ta một hai?”

“Có gì mà chỉ điểm chứ!”

Dư Giang hiểu ý hắn, nhưng cố tình không nói ra, muốn nghe ngóng thêm tin tức. Ngược lại hắn đứng dậy, chỉ về phía nam, lạnh giọng nói:

“Các ngươi không thấy tình hình phía nam sao? Mời ta đến để phá hủy linh khí Tử Phủ sao? Cũng quá coi trọng ta rồi! Chuyện này phiền phức, xin hãy mời cao nhân khác!”

“Không phải! Không phải!”

Hòa thượng béo tốt này liên tục lắc đầu, cười nói:

“Cục thế biến hóa, bố cục làm sao có thể nhất thành bất biến?”

“Người hung ác phía nam…”

Hòa thượng này cười ha hả, đáp:

“Đương nhiên là cơ duyên của các sư huynh đệ đạo ta rồi, không cần các vị đạo hữu phải lo!”

Dư Giang nghe thấy trong lòng giật mình, nhưng thấy hòa thượng này chỉ về phía bắc, trên mặt nở nụ cười, thấp giọng nói:

“Đạo hữu có thù oán với Thanh Trì, đại trận của Biên Yến Sơn, chỉ có đạo hữu mới có thể nhanh chóng phá hủy!”