Y phục trên người nam nhân này là Kính Y quen thuộc của Phí gia, cây thương trong tay đã tàn tạ không chịu nổi, mấy chục năm gánh vác gia tộc đã mài mòn hết sắc thái trên mặt hắn, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút dáng vẻ công tử quý tộc.
Chính là gia chủ hiện nay của Phí gia ở bờ Bắc hồ Vọng Nguyệt – Phí Đồng Ngọc!
Mấy chục năm qua, Phí gia trầm lặng suy tàn như bị bẻ gãy xương sống, những ngày tháng của Phí Đồng Ngọc là khổ sở nhất, mỗi khi đêm về nhắm mắt, ánh kiếm mờ ảo kia luôn hiện lên trước mắt.
Mấy chục năm nay Phí gia như bị gãy xương sống, trầm luân suy sụp, cuộc sống của Phí Đồng Ngọc là khó khăn nhất, mỗi khi nhắm mắt vào ban đêm, kiếm quang phiêu diêu kia luôn hiện lên trước mắt hắn , ám ảnh hắn.
Cảnh tượng người này tùy ý giết chết đại phụ Phí Vọng Bạch như giết một con chó luôn lặp đi lặp lại trong lòng hắn. Phí gia từ đó không thể tu luyện Gian Đạo Cẩm mà tổ tiên bao đời tu luyện, tích lũy trăm năm trong nháy mắt thành không, làm lại từ đầu, rơi vào giày vò vô biên...
Hắn thật sự đã tỉnh giấc trong cơn ác mộng quá nhiều lần, căn bản sẽ không nhận lầm! Chính là người trên không trung này! Địa vị hiện tại của Phí Đồng Ngọc quá mức thấp kém, lại ngay cả tư cách biết thân phận của người này cũng không có, hắn lại không vội, lẩm bẩm:
“Chuyện lớn thế này… Thanh Y có thể tra rõ… tốt… tốt…”
Nam tử luôn do dự như chồn trắng này trấn định tự nhiên nhìn quang thải mênh mông trên không trung. Rõ ràng một chút dư ba cũng có thể xé hắn thành mảnh vụn, hắn lại không hề sợ hãi, trong lòng lẩm bẩm:
“Thù có nơi để trả, thì không sợ bị chôn vùi. Ngươi chém giết gia gia ta, dưới ánh mắt của bao người, thi thể nằm ngang trên tuyết, ba tháng không được hợp táng…”
“Phí thị còn có ba ngàn người, đều vì lão tổ rơi lệ mà hận, đứa trẻ ba tuổi trong tộc vẫn vẽ bùa gỗ để nguyền rủa ngươi, cứ chờ đấy… chờ đấy…”
Đôi mắt đó chìm xuống trong ma khí, chìm vào trong bóng tối. Trên bầu trời kim sắc lại sáng lên, Tư Nguyên Lễ toàn thần tập trung, không hề phát hiện.
Hắn áo xanh phiêu dật, kiếm pháp phiêu diêu, tự nhiên như ý vung vẩy giữa không trung, đánh cho hai vị pháp sư liên tục lùi lại. Tư Nguyên Lễ được Nguyên tu che giấu nhiều năm, giờ đây rút kiếm ra, tự có một phần khoái ý.
“Kiếm Quyết Tùng Bạch Toàn Nguyên” có truyền thừa sâu xa, có thể truy ngược về Tư Mã Quân, người từng trấn giữ Giang Ngạn cho nước Nguỵ. Kiếm khí trong tay hắn trắng như tuyết, tương ứng với đồ án Hoài Giang dưới chân, càng thêm sắc bén. Tiếng chấn động của các pháp sư chỉ khiến hắn dừng lại một chút, vòng ngọc trên cổ tay sáng tối luân phiên, hắn lập tức thoát ra, nhướng mày nhìn Lý Huyền Phong.
Lý Huyền Phong đã giao đấu với các pháp sư được vài hiệp, chấn động khiến bầu trời vang rền, đang ở thời điểm then chốt.
Giữa không trung, sáu vị pháp sư trợn mắt giận dữ, phạm âm (âm thanh của Phật) đại chấn, hoặc là ba đầu, hoặc là sáu tay, hoặc là đôi mắt sáng rực trên ngực, hoặc là bốn tai rung động hai bên, mỗi người đều hiện ra bản tướng của mình.
Đến cấp bậc pháp sư, trừ hai đạo thống đặc biệt, phần lớn pháp sư tu vi cao thâm đều là nam nữ đồng thân, khuôn mặt của bọn họ lúc nam lúc nữ, nam tướng và nữ tướng đan xen, rất là quỷ dị.
Tay họ cầm vũ khí, vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển, lấp lánh kim phấn, nắm chặt pháp khí, tất cả đều đặt trên kim cung, đan xen rực rỡ. Kim cung dữ tợn móc lấy lưỡi đao của các binh khí, vững vàng giữ giữa không trung.
Lý Huyền Phong bị sáu vị Thích tu kiềm chế, cương khí toàn thân cuộn trào như mây, trên không trung lấy hư hóa thực, ngưng tụ thành những tia sáng sắc bén, đan xen nhau, dần dần hiện ra trên không trung, theo viền giáp Thiên Kim của hắn, xoắn ốc bay lên, bao quanh hắn.
Tay hắn chống trên kim cung vững như núi, lại có những tia sáng vàng lọt ra từ kẽ ngón tay. một bức họa màu trắng lại từ bên cạnh hắn hiện ra, phiêu tán như trường xà. Lý Huyền Phong đột ngột biến mất tại chỗ.
Pháp khí trong tay sáu vị Thích tu đồng thời trống rỗng, sáu đôi mắt như được đúc từ một khuôn mẫu, cùng nhìn về phía nam, vừa vặn chạm phải ánh mắt của nam tử mặc giáp bạch kim, cung dài như trăng tròn, chính xác chỉ về phía họ.
“Keng…”
Ba chiếc kim hoàn trên không trung đột nhiên nhảy lên, phát sáng rực rỡ, như bắt được thứ gì đó đang vùng vẫy dữ dội, phát ra âm thanh va chạm kim loại điên cuồng tại chỗ, nhưng dây cung của Lý Huyền Phong vẫn không dừng lại.
“Keng keng keng keng keng…”
Sắc mặt của ba vị Thích tu cầm kim hoàn trắng bệch, đồng thời phun ra máu, chín người còn lại vội vàng bấm quyết thi triển pháp thuật, mỗi người niệm chú, giọng trầm thấp phức tạp, mê hoặc lòng người, thì thầm trên không trung:
“Cung thỉnh ‘Không Tức Hàng Ma Bát’!”
Đại trận rung chuyển không ngừng, trong Thái Hư ầm ầm vỡ ra, một tia kim quang xuyên qua, rơi vào giữa mười hai người, như một viên đá nhỏ rơi vào nước, gợn sóng lan tỏa, nhanh chóng hội tụ ngưng tụ, hóa thành một cái bát lớn màu tím.
Chiếc bát tím này có hai viền đen bao quanh, không có chú văn gì, nhưng lại thần bí và vững chắc vô cùng. Miệng bát đen ngòm, nuốt chửng vô số tia kim quang bay tới, trấn áp mọi thứ.
“Linh khí cấp Tử Phủ!”
Sắc mặt của Tư Nguyên Lễ lập tức trầm xuống, trong đầu hắn cảnh giác rung lên, âm thầm nhận ra một tin tức đáng sợ.
“Không Tức Hàng Ma Bát” này vừa nhìn đã biết là của Ma Ha, chắc chắn là do một trong Thất Tướng ban cho, được triệu hồi đến đây, đại diện cho việc ít nhất có một vị Ma Ha đang chú ý đến nơi này!
“Ha ha ha ha ha!”
Tư Nguyên Lễ bên này cực kỳ cảnh giác, mười hai người này mời ra pháp khí nhắm vào Lý Huyền Phong, phẫn uất mười hai người một mực không bắt được một người vừa rồi hóa giải một chút, tất cả đều cười lớn, thanh âm trùng điệp, vang vọng chân trời:
“Một tên man di Nam Man Sơn Việt chi tộc, cũng dám thử thánh pháp của chính giáo ta? Thế Tôn từ bi, hôm nay liền muốn ngươi chết ở chỗ này."
Âm thanh như lôi đình, khiến quần tu đều quay đầu nhìn.
Lý Huyền Phong dù lợi hại đến đâu, suy cho cùng cũng chỉ là một người, trước mặt là mười hai pháp sư chính thống của “Không Vô Đạo”! Mỗi người trong số họ đều là cấp bậc đỉnh cao Trúc Cơ, không những có thể mượn pháp từ trên cao, mà còn có đại trận cực kỳ cao minh, sao một người có thể chống lại được?
Lý Thanh Hồng cũng lộ vẻ lo lắng, suy nghĩ xem làm thế nào để bỏ qua kẻ địch trước mặt để qua trợ giúp.
Nàng tự nhủ rằng dù bị thương nhiều hơn một chút, nếu thúc đẩy “Trường Không Nguy Tước” hết cỡ, vẫn có thể gây ra mối đe dọa cho những người này…
Lý Huyền Phong lại không có biểu hiện gì thay đổi, nhẹ nhàng nói:
"Nhìn là được!"
Lời Lý Huyền Phong vừa dứt, dây cung trong tay hắn lóe lên, bức tranh bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện, bay lên mở ra, xoay chuyển trên không trung, như rồng bay lượn, ánh bạc chiếu rọi khắp nơi.
Trong tay hắn, vô số kim mang hiện ra, như đập nước vỡ tung, nước lũ phun trào, trong khoảnh khắc không biết có bao nhiêu tia sáng huyền ảo bắn ra, tất cả đều lao vào ngân quang sáng lấp lánh kia.
Kim mang này chạm vào ngân quang, lập tức hóa thành kim ngân lưỡng sắc, một phân thành hai, hai phân thành bốn, bay ra, thẳng lên trời cao, tiến sâu vào trong tầng mây:
“Đang!”
Huyền quang khắp nơi xông lên trời, còn chưa rơi xuống, ngân quang này đã trước quét ngang mà qua, Chiếc bát màu tím còn khá hơn chút, ba miếng kim hoàn như bị sao chổi đang lao nhanh đâm trúng, lắc lư xiêu vẹo.
“Đang đang đang đang…”
Sắc mặt của ba vị Thích tu điều khiển kim hoàn trắng bệch, nhờ đại trận điều hòa pháp lực, sắc mặt nhanh chóng hồng hào trở lại, nhưng mười hai vị Thích tu lại đồng thời chần chừ trong giây lát.
Đại trận này có truyền thừa lâu đời, thần diệu vô cùng, mười hai người không chỉ có thể điều hòa pháp lực để san sẻ tổn thương, mà còn có thể giao tiếp tâm trí trong đó. Lúc này, ý nghĩ được truyền đi trong đại trận:
“Tên yêu ma này thật lợi hại, ‘Không Tức Hàng Ma Bát’ dung nạp có hạn, há có thể dễ dàng lãng phí? Nên trước thu lại, dùng trận ứng đối!"
Vài vị Thích tu này đều không phải hạng đơn giản, không cho Lý Huyền Phong có cơ hội thử nghiệm “Không Tức Hàng Ma Bát” , chiếc bát tím lập tức biến mất, mười hai người đồng thời quay về trận, chấn âm sắc lệnh:
“Di!”
Một đại trận màu vàng hiện ra, băng qua hai bờ, vô số chú văn màu vàng chảy xuôi, hiện ra hình dạng, vòng tròn lớn như núi, hơi nghiêng, xua tan mây cùng chư ma tu, thanh thế rất lớn.
“Đại trận lợi hại thật.”
Chúng tu Nam Bắc đấu pháp đến đây, đã dần dần mất đi chiến ý, chỉ là các bị cấp trên quản hạt, quyết không có ý dừng tay. Phát giác động tĩnh này, nhao nhao ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn kỹ đại trận này, lại mơ hồ nhìn thấy phía sau đại trận sáng tối một mảnh.
Tư Nguyên Lễ cuối cùng cũng mất bình tĩnh, kiếm quang trong tay hơi loạn một chút, may mắn là đối phương đã bị hắn đánh cho không thể phản kháng, nên sự rối loạn này không gây ra hậu quả gì. Trong lòng hắn kinh hãi, thấp giọng nói:
“Ba vạn hai trăm bảy mươi sáu…”
Lời hắn vừa xong , trên đầu bỗng nhiên hiện ra đầy trời tinh tú, kim ngân đan xen, nhấp nháy bất định, từ từ phóng to trong đồng tử của các tu sĩ, hóa thành đầy trời hà quang huyền ảo, từ trên trời giáng xuống, còn chưa rơi xuống đã có khí sắc bén ập tới, hùng hổ dọa người.
“Đây… đây là gì!”
“Đây là Trúc Cơ sao?!”
Các tu sĩ phía dưới đã tái mặt, Lý Thanh Hồng nhìn thấy mắt hơi đỏ, thầm nghĩ:
"Nhị bá đã dùng bí pháp tổn hại thọ nguyên tu vi rồi..."
Huyền quang đầy trời huyền ảo như mưa bão rơi xuống, một đám tiểu tu trên mặt đất lập tức ôm đầu chạy tán loạn, may mắn là hà quang huyền ảo này đến giữa không trung thì tự động hội tụ lại, lao về phía đại trận ở trung tâm, như thiên hà rơi xuống, trấn áp xuống.
Mười hai vị Thích tu đồng loạt bị trấn trên quan ải không thể động đậy, trong ánh mắt đều tràn ngập kim ngân lưỡng sắc, đại trận như lá sen trong mưa, nghiêng ngả, nhưng dù sao cũng là mười hai người, thỉnh thoảng có người hơi thổ huyết, đại trận không hề bị phá.
Mười hai pháp sư bị trấn áp nhất thời, đầy trời huyền quang cũng không rơi xuống mặt đất, nhưng tiểu tu hai bên co lại lại không thể ngăn cản, nhao nhao chạy trốn về hai bờ, tu sĩ Trúc Cơ cũng không có tâm đi quản...
Trên trời đầy huyền quang kim vũ, thế công của hai bên Nam Bắc không thể không tạm thời dừng lại. Tu sĩ hai bên đều không có chiến ý gì, Thai Tức và Luyện Khí nhao nhao lùi lại, chỉ có tu sĩ cấp bậc Trúc Cơ còn đang kiềm chế lẫn nhau.
Đến nước này, những người có mặt trên chiến trường hầu như đều hiểu rõ, cục diện đã rơi vào tay Lý Huyền Phong và mười hai Thích tu này…
Hoặc là Lý Huyền Phong đánh chết mười hai người này, buộc phương Bắc không thể tiến xuống phía Nam, hoặc là mười hai pháp sư này giết chết Lý Huyền Phong, Hoài Giang đồ này sẽ tự nhiên sụp đổ, các tu sĩ phương Bắc sẽ có cơ hội tiến xuống phía Nam!
Giữa lúc vạn người đang quan sát, dây cung trong tay Lý Huyền Phong được kéo căng như trăng tròn, hai mắt sáng rực kinh người, được cổ linh khí gia trì vẫn chưa đủ, trong cơ thể hai đạo tiên cơ không tiếc tổn hao mà bốc hơi, tuôn ra kim vụ nhàn nhạt.
Lý Huyền Phong bao nhiêu năm nay đương nhiên có pháp môn hao tổn tinh khí và thọ nguyên, gọi là Hy Nguyên Định Pháp, là đồ vật của Ninh gia, năm đó giết Đường Nhiếp Đô đã dùng qua một lần.
Bí pháp này vốn có di chứng rất nặng, thường thì tiên cơ tổn hao đến ba bốn phần mười là tu vi sẽ sụp đổ, hắn dùng bí pháp này giết Đường Nhiếp Đô mà vẫn có thể an ổn trong Đại Ninh Cung, một là do Nguyên tu ra tay, hai là có liên quan đến trạng thái hiện tại của hắn.
Hiện tại, tu vi của hắn đều ở trong phù chủng, gần một nửa tách rời khỏi cơ thể, gần như là vay mượn từ phù chủng, nhưng lại có lợi ích ngoài ý muốn tiên cơ được duy trì bởi phù chủng, trừ khi hắn một hơi dùng bí pháp hút cạn tiên cơ, nếu không thì dù hắn có dùng bí pháp để rút tu vi như thế nào, Lý Huyền Phong cũng không đến mức bị sụp đổ.
Cho nên hiện giờ lại dùng, không hề tiếc rẻ tu vi, thừa dịp mười hai người bị kéo lại, kim hồng sắc tiễn thỉ (mũi tên màu vàng đỏ) trong tay càng thêm ngưng tụ, pháp lực và cương khí cuồn cuộn ngưng kết trong tay.
“Vù…”
Huyền quang đầy trời huyền ảo duy trì suốt mấy chục nhịp thở, đợi đến khi Kim sắc hà quang bạc này biến mất, mũi tên vàng đỏ trong tay Lý Huyền Phong gần như cũng biến mất theo, mười hai người đồng thời chấn động, nhưng không kịp triệu hồi “Không Tức Hàng Ma Bát”.
Chỉ có ba chiếc kim hoàn cô đơn bay lên, đột ngột bắt được một vật, ba chiếc kim hoàn tròn trịa hơi khựng lại, một góc trong đó đột nhiên bị vặn vẹo, chỉ trong một nhịp thở, pháp khí này phát ra âm thanh chói tai như bị xé rách.
“Rắc rắc… keng…”
Ba chiếc vòng pháp khí lập tức nổ tung trên không trung, mảnh vụn màu vàng bay đầy trời rơi lả tả xuống, ba vị Thích tu đã sớm cắt đứt liên hệ với pháp khí, nhưng vẫn phun ra một ngụm máu, sắc mặt như tờ giấy vàng.
May mắn là nhờ sự trì hoãn này, một chiếc bát lớn lại hiện ra trên không trung, nuốt chửng kim hồng sắc tiễn vừa thoát ra, lắc lư hai lần, lúc sáng lúc tối.
Mười hai Thích tu vội vàng nắm bắt cơ hội, quả quyết nhảy ra khỏi vị trí, chiếc bát lớn này bị thu lại, chín Thích tu còn lại thay đổi vị trí, đại trận ngưng tụ lại, đồng thanh nói:
"Cầu Chư Tô Tất Không! Chính Pháp Trấn Ma!"
Trong nháy mắt giữa không trung thanh âm vang động, chín vị Thích tu còn lại thân hình đại phóng quang minh, trước ngực đồng loạt mở ra một đôi mắt, bình tĩnh lạnh lùng, kim văn trên mặt nổi lên, đã không còn là hình người.
Đôi mắt này đồng thời nhìn về phía Lý Huyền Phong, không thấy thải quang kim quang gì, cũng không thấy quang diệu phá không mà đến, phá không mà đi, minh quang dưới chân lại chấn động, khiến cho chư vị tu sĩ dưới chân lảo đảo.
Ánh sáng trên người Lý Huyền Phong tối đi trong chốc lát, hắn bị định tại chỗ, chín Thích tu kia áp dụng cùng một phương pháp, đồng thời nhảy lên khỏi vị trí, đại trận dưới chân nói tan là tan, được bản tướng Tô Tức Không gia trì cùng nhau tấn công.
“Ầm ầm!”
Trong lúc nhất thời kim thạch va chạm, như núi lở biển gầm, tất cả quang thải trên bầu trời ảm đạm xuống, hai bờ Nam Bắc đồng loạt cứng lại.
Mười Thích tu hợp lực tấn công, lại được đại trận gia trì cầu xin bản tướng của Tô Tức Không, uy lực đã tăng lên đến mức khủng khiếp. Tư Nguyên Lễ đứng một bên, trong lòng dâng lên dự cảm về cái chết, kinh hãi nói:
“Đã đánh giá thấp bọn chúng rồi!”
Minh Quan ( cửa ải ) dưới chân rung lắc, Tư Nguyên Lễ toát mồ hôi lạnh, hắn hoảng hồn ngẩng đầu, từ khe hở giữa các binh khí, kim quang và thải sắc đan xen nhìn thấy một điểm đỏ.
“Đinh đang…”
Từng hạt huyết châu rải rác như chuỗi ngọc rèm châu bị đập vỡ, từng viên tròn vo óng ánh, hướng bốn phương tản đi, đụng vào pháp khí chồng chất của mấy vị pháp sư, lại phát ra tiếng châu ngọc.
“Loảng xoảng…”
Huyết thủy rơi xuống, giữa không trung mờ mịt liền hóa thành kim vũ , vạn chúng chú mục , trong ánh mắt vô số người hoặc là lo lắng hoặc là may mắn, kim cung cùng thân ảnh của Lý Huyền Phong biến mất không thấy.
"Hung nhân kia đâu?"
"Chẳng lẽ là tan thành tro bụi..."
Tư Nguyên Lễ trơ mắt nhìn mưa máu rơi xuống, đột nhiên nghe thấy âm thanh trong trẻo của kim loại va chạm, một giọng nói lạnh lùng khàn khàn vang vọng trên không trung, truyền từ trên cao đến tai của các tu sĩ Nam Bắc.
“Can trị Nhâm Quý, kim dụng kỳ cực…”
Giọng nói này vừa dứt, âm thanh trong trẻo của kim loại va chạm càng trở nên dữ dội, gần như còn ầm ầm hơn cả lôi đình, nhưng giọng nói lạnh lùng khàn khàn lại càng trầm thấp hơn:
“Thân Dậu kim chi chính vị, thỉnh ngã chấp kim!”
P/s : mấy chương đánh nhau này mình dịch còn nhiều ý chưa tả hết được. Ai có cách dịch nào hay hơn thì đăng ở phần bình luận nhé