Không Tất Hàng Ma Bát trên bầu trời nhạt dần, màu sắc rực rỡ tựa con mắt nơi chân trời cũng tiêu tán không thấy, thải quang ảm đạm, dần dần khôi phục lại màu sắc bình thường của bầu trời.
Các tu sĩ đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Pháp bảo Không Tất Hàng Ma Bát biến mất, để lại một khoảng không vĩ đại. Những dòng sáng tím đen và hồng quang tan biến, chỉ còn lại bầu trời tím nhạt làm nền.
Giữa không trung, vô số mảnh vỡ của những thân thể khổng lồ trôi nổi, lớn nhỏ khác nhau, như những bức tượng bị đổ sập, tạo thành cảnh tượng rợn người.
Ánh mắt mọi người dõi theo những mảnh vỡ ấy, hướng về ngọn núi xác khổng lồ. Trên đỉnh cao nhất, một nam nhân bận giáp trắng ngồi xếp bằng, lặng lẽ như chưa từng có trận chiến nào xảy ra. Bên cạnh hắn, bạch cung sừng sững, tỏa ra khí tức lạnh lùng vô tận.
“Hắn đã... giết sạch...”
Lời thì thầm đầy sợ hãi vang lên. Chỉ trong chớp mắt, cảnh tượng đó biến mất. Mất đi áp lực từ Không Tất Hàng Ma Bát, những mảnh vỡ pháp thân lập tức hóa thành những tia sáng hồng quang rực rỡ, hòa vào cơn mưa hoa từ trên cao trút xuống, mang theo cả những mảnh lưu ly trong trẻo va đập leng keng trên mặt đất.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang dội phá tan sự tĩnh lặng. Lý Thanh Hồng là người đầu tiên phản ứng. Nàng hóa thành tia chớp tím, lao vút lên bầu trời, xuyên qua cơn mưa hoa và lưu ly, tiến về phía nam nhân bạch giáp.
Hắn đã đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng như gió thoảng. Bộ giáp trắng toát bao phủ thân thể đầy thương tích, che giấu đi những vết thương ghê rợn. Cây cung trắng nhẹ nhàng trong tay, nhưng lại toát ra khí tức khiến vạn vật phải run sợ.
Đôi mắt hắn, ẩn hiện sau lớp giáp, ánh lên sắc xám lạnh lùng. Lý Thanh Hồng vội vàng đè nén lo lắng, cầm chặt thương bạc, theo sau hắn.
Dưới mặt đất, các tu sĩ vẫn chìm trong kinh hãi, để mặc cơn mưa hoa nhuộm hồng cả một vùng. Khi Lý Huyền Phong đặt chân xuống Minh Quan, ngay cả Tư Nguyên Lễ cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Từ phía tây sang đông, từng bóng người quỳ rạp xuống. Bạch giáp quang hoa, phản chiếu vẻ uy nghiêm tuyệt đối. Các thế gia cúi đầu, tiên duệ hạ mi, tán tu và đồng tộc như cỏ dại phủ phục dưới chân. Cơn mưa hoa và cam lộ tiếp tục rơi, hòa vào tiếng hô vang dội:
“Bái kiến đại nhân!”
Lý Huyền Phong khẽ gật đầu. Hắn giơ tay trái, một cuộn tranh từ từ hiện ra, lơ lửng giữa không trung. Với một cái phất tay nhẹ nhàng, Minh Quan dưới chân lập tức tan biến, hóa thành những dòng sáng vàng trở lại trong tranh.
Cuộn tranh xoay tròn trên không, rồi đáp xuống trước mặt Tư Nguyên Lễ.
Tư Nguyên Lễ ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập kinh hãi. Hắn là người có đồng thuật cao minh, nên khi Không Tất Hàng Ma Bát biến mất, hắn đã thấy rõ từng chi tiết của những pháp thể lưu ly khổng lồ trên bầu trời. Lại kết hợp với dị tượng đáng sợ đến mức khiến người ta giận sôi, trong lòng Tư Nguyên Lễ chỉ còn một niệm:
“Mười tám Pháp sư, đều đã bị diệt trừ.”
Cánh hoa mềm mại đã phủ kín quá đầu gối. Tư Nguyên Lễ dời ánh mắt về phương bắc, trong mắt là một màu vàng kim hồng phấn vô biên vô tận. Cam lồ, cánh hoa, lưu ly, tựa như biển cả bao phủ qua, chói mắt đến mức hắn không mở nổi mắt.
“Thần lực như vậy... Năm trăm năm qua, ai có thể sánh bằng?”
Trong đầu hắn hiện lên những cái tên như Đoan Mộc Khuê, Thượng Nguyên... Có lẽ chỉ có Thượng Nguyên, người đã một mình tiến vào trận địa của quần Thích, giết hai Thích ba Ma ha rồi ung dung trở về, mới có thể so sánh được...
Ánh mắt hắn dời từ bầu trời xuống đám tu sĩ dưới mặt đất. Trong mắt họ, có người sợ hãi, có người vui mừng, nhưng nhiều nhất vẫn là sự kính sợ.
Tư Nguyên Lễ rũ mi ngẩn người, trong đầu ý nghĩ hỗn loạn. Lý Huyền Phong khẽ nghiêng đầu, ném ánh mắt về phía hắn, Tư Nguyên Lễ lập tức rùng mình, nghiêng tai lắng nghe.
Lý Huyền Phong quay đầu nhìn Tư Nguyên Lễ. Hắn hiểu rõ người này dù xuất thân Thanh Trì, nhưng đã cống hiến rất nhiều để bảo vệ hàng triệu dân chúng phía sau Giang Nam.
Giọng nói khàn khàn của Lý Huyền Phong vang lên, không lớn nhưng đủ để mọi người nghe thấy rõ:
“Quần Thích phía bắc đã bị tiêu diệt. Nhiệm vụ phòng thủ của ta cũng đã hoàn thành. Tuổi thọ và căn cơ tiên đạo của ta đã cạn kiệt. Chỉ mong được trở về Hồ Trung tọa hóa.”
Lời hắn khiến các tu sĩ xung quanh chấn động. Ngay cả những người Viên gia từng có hiềm khích cũng phải nhìn hắn với ánh mắt kính phục.
Tuy rằng chư tu đến đây thủ bị là bất đắc dĩ, chúng tu không nói dốc hết sức lực, ít nhất cũng đã dốc toàn lực. Dù sao sau bờ sông chính là tộc nhân, động phủ của chúng tu, ai mà chẳng có gia đình quyến thuộc?
Giờ phút này gần như ai nấy đều có thể thấy bờ sông toàn bộ đều dựa vào một mình Lý Huyền Phong chống đỡ. Hung nhân này sắp tọa hóa, sự kiêng kỵ và sợ hãi của chư thế gia chuyển hóa thành may mắn, ngay cả kính sợ cũng mang theo chút cảm kích.
‘Cũng may… cũng may…’
Ngược lại là đám tán tu và tộc tu liếc nhìn nhau, lộ ra vẻ tiếc nuối và cảm kích, ngẩng đầu nhìn hắn, không biết nên nói gì cho phải.
‘Hắn…! Hắn muốn tọa hóa rồi!’
Lý Huyền Phong vì thủ bờ sông mà thân tử đạo tiêu hay bị trọng thương đối với Tư Nguyên Lễ mà nói gần như là cục diện hoàn toàn khác nhau! Hắn vừa thấy Lý Huyền Phong uy phong lẫm liệt, còn có chút mừng thầm, lúc này trong lòng chỉ còn lại băng giá:
“Cái này khác biệt một trời một vực rồi! Cái này khác biệt một trời một vực rồi! Lý Uyên Khâm là tâm phúc của Trì gia, hắn một khi vì thủ bị mà vẫn lạc, Trì gia liền có thể mưu đồ Lý gia!”
“Đến lúc đó đừng nói nhà họ Lý có thể ủng hộ chúng ta hay không… e rằng không khéo cả hương vị của trận đại chiến đều biến đổi!”
Trong lòng hắn dù băng giá thế nào, lời đến bên miệng chỉ có thể chua xót đáp lời:
“Sao lại thế này… tốt… Huyền Phong…”
Lý Huyền Phong khẽ gật đầu với Tư Nguyên Lễ, giọng nói trầm thấp:
“Thỉnh Quân Chấp Kim hiện tại không thể lấy ra. Sau khi ta tọa hóa, gia tộc sẽ gửi đến.”
Tư Nguyên Lễ đối diện ánh mắt bình thản của Lý Huyền Phong, trong lòng dâng lên một nỗi xấu hổ khó tả. Lý Huyền Phong nay sắp thân tử, rốt cuộc là vì phụng mệnh lệnh của hắn. Nam nhân này còn chưa nhận ra mình âm thầm kính nể Lý Huyền Phong, chỉ cảm thấy đau lòng:
Lý Huyền Phong khẽ cười một tiếng, hóa thành một trận bạch phong rời đi. Người nhà họ Lý tự nhiên không cần ở lại đây bồi tiếp, ai nấy đều cưỡi gió bay lên. Mọi người cùng nhau đứng nghiêng người, cung kính nói:
“Cung tiễn đại nhân!”
Âm thanh này từ đông truyền đến tây, dần dần hội tụ. Ngay cả trong mắt Lân Cốc Lan Ánh* cũng hiện lên chút vẻ sùng kính, hơi nghiêng người, hướng về phương hướng hắn rời đi hành một lễ.
“Cung tiễn tiền bối…”
Trong lòng Tư Nguyên Lễ băng hàn tựa như nhét đầy khoang lồng ngực , lại phát hiện càng ngày càng nhiều ánh mắt nhìn tới mình. Bên cạnh đi ra một nữ tử áo xanh biếc, y phục hoa lệ đẹp mắt, bên hông giắt một thanh kiếm, trước tiên hướng về phía hắn hành một lễ.
“Không hay rồi!”
Tư Nguyên Lễ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thanh âm Lân Cốc Lan Ánh lại như chuông lớn vang vọng trong đầu, khiến hắn toàn thân chấn động:
“Tiền bối Nguyên Lễ! Bắc Tu đã lui, có cần phải đi cứu viện Biên Yến không?”
Tư Nguyên Lễ nghiêng đầu qua, phát giác cả bờ nam đều lạnh nhạt, tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy. Ánh mắt mọi người như kiếm đâm tới, tựa như mưa tên đầy trời, đem hắn đâm cho toàn thân lạnh lẽo. Những ánh mắt này xen lẫn màu sắc dò xét, từng chút đè ép lồng ngực hắn.
--------------
P/s : Này là fan làm tặng Lý Huyền Phong không phải tác nhé các bạn
Giang Hà sóng dữ, phong vân khởi,
Bạch giáp sừng sững trấn ải cao.
Huyền Cung nhất tiễn động Cửu Thiên,
Ma hỏa nghiệp duyên thiêu đốt bào.
Quần Thích tan hoang hồn lạc phách,
Lưu ly huyết nhiễm thắm bờ ao.
Khí phách lăng vân, thệ bất hồi,
Huyền Phong chi danh, vạn cổ tuyên.