Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 662: Cậu cháu




Lời hắn khiến trong lòng Trì Phù Bạch băng giá, ánh mắt nhìn quanh một vòng rồi dừng lại trên người thiếu niên đang cúi đầu im lặng phía sau, hỏi:

“Uyên Khâm! Ngươi thấy thế nào...”

Lông mày của thiếu niên phía sau sắc nhọn và dài, đôi mắt hơi hẹp, sắc mặt âm trầm, đồng tử màu đen xám, hai má gầy gò, khí chất u ám, ăn mặc hoa lệ, chính là nhi tử của Lý Huyền Phong, Lý Uyên Khâm.

Thậm chí Lý Uyên Khâm có chút xuất thần, trong đầu trống rỗng, trong lòng chỉ có một ý niệm:

“Hắn chết rồi!”

“Sao có thể!”

Tin tức Lý Huyền Phong tàn sát thích tu truyền đến trước, khiến cho các tu sĩ Thanh Trì kinh ngạc tưởng là tin đồn, Lý Uyên Khâm đương nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người, nhưng hắn không để ý. Mỗi lần chiến báo của Lý Huyền Phong truyền đến đều như thế, hắn đã quen rồi.

Nhưng đến ngày hôm sau khi tin Lý Huyền Phong chết truyền ra, các tu sĩ đều thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Ninh Hòa Tĩnh bế quan không ra, Lý Uyên Khâm lại rõ cậu mình mừng thầm không thôi, thậm chí Trì gia còn có người bật cười thành tiếng, hắn đóng cửa không ra ngoài đã xem như là kiềm chế.

Mặc dù Trì Phù Bạch là người đầu tiên đến an ủi, thậm chí hai mắt còn đỏ hoe, nhưng Lý Uyên Khâm đã chung sống với hắn nhiều năm như vậy, sao lại không biết nội tâm của tên này là dạng gì chứ? Không nói là vui mừng, ít nhất cũng là thở phào nhẹ nhõm.

Lý Uyên Khâm không có biểu cảm gì, thậm chí trong lòng trống rỗng, nghi hoặc lại lớn hơn bi thương:

“Phụ thân chết rồi? Phụ thân cũng chết được sao.”

Sự trống rỗng này khiến hắn có cảm giác bồn chồn khó chịu, may mắn là từ trước đến nay hắn luôn tâm tư thâm trầm, không để cho bất kỳ ai nhìn ra nửa điểm, nên làm gì thì làm nấy.

Lúc này lạnh lùng nhìn mọi người kinh hoàng thất thố, trong lòng hắn vẫn bình thản, cái chết của Trì Chích Yên cũng không khiến trong lòng hắn dấy lên chút gợn sóng nào, trong đầu trống rỗng, đối mặt với câu hỏi của Trì Phù Bạch, hắn ngập ngừng một chút.

Nhưng Ninh Hòa Tĩnh lại bật dậy.

Vị cữu cữu này vốn chẳng hiểu cháu mình ra sao, giờ nghe cái tên mới phản ứng kịp, lập tức nổi điên, hắng giọng đứng phắt khỏi ghế, lạnh lùng nhìn sang.

‘Trì Phù Bạc làm cái trò gì vậy!’

Ninh Hòa Tĩnh đương nhiên biết Lý Uyên Khâm thân cận Trì gia, nhưng trong lòng hắn lại không có chút tin tưởng nào đối với Lý Uyên Khâm, Ninh Hòa Tĩnh nghiên cứu Lý thị rất sâu, thậm chí còn khinh thường Lý Uyên Khâm:

“Người Lý gia tàn nhẫn đa nghi, chuyên quyền độc đoán, nhưng lại đoàn kết thân thiết, không tiếc mạng sống, chính là con sói dữ độc nhất! Lý Huyền Phong là vậy, Lý Uyên Giao cũng vậy...”

Điểm duy nhất mà hắn bất mãn với Nguyên Tố là trọng dụng Lý Huyền Phong, kéo theo cả việc ghét cay ghét đắng việc Ninh Hòa Viễn đi theo sau gọi Huyền Phong là tỷ phu, lúc này Ninh Hòa Viễn đã chết, dù sao cũng là đệ đệ cùng tông, không có gì để nói, nhưng lại cực kỳ không tin tưởng vào Lý Uyên Khâm, người cháu này.

“Còn về Lý Uyên Khâm? Không cần nghĩ! Chắc chắn là giả vờ! Loại người này tàn nhẫn nhưng lại hay thay đổi, quen thao túng lòng người, tên tiểu tử này là ác chủng trời sinh, sao có thể tin được?”

Lùi một một bước mà nói, dù Lý Uyên Khâm thật sự là người một nhà, thì hắn có tư cách gì xuất hiện ở nơi này? Nói dễ nghe thì hắn là cháu mình, nói khó nghe thì hắn chính là dòng giống của Lý gia! Trên huyết mạch đã có vết nhơ, ngay cả đại điện này cũng không vào được!

Nói trắng ra, hắn là cô nhi của Lý Huyền Phong, Lý Huyền Phong ngoài mặt có công lớn, không tiện giết, nếu không Ninh Hòa Tĩnh đã sớm bắt hắn lại!

Hắn căn bản không thể chịu đựng được Lý Uyên Khâm trước mặt, lạnh giọng nói:

“Hóa ra là ngươi! Công lao của phụ thân ngươi lớn thật!”

Câu nói này không có ý tốt, trong nháy mắt khiến thiếu niên này cảnh giác, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của người cữu cữu này trong chốc lát, đã thấy khuôn mặt này ác thanh ác khí nói:

“Mau cút ra ngoài!!”

“Ầy...”

Trì Phù Bạch đã từng chứng kiến thủ đoạn của Lý Uyên Khâm, vội vàng kéo Ninh Hòa Tĩnh lại, kéo Lý Uyên Khâm, thanh niên này từ từ cúi đầu, thấp giọng nói:

“Đại nhân... Tư Nguyên Lễ cố thủ bờ sông, buộc phụ thân ta đóng quân,lấy tính mạng ra chống đỡ, lúc này mới giữ được Đại Giang... Hắn và các dòng chính của Trì gia rõ ràng có thủ đoạn và phù lục Tử Phủ, nhưng lại hoàn toàn không chịu dùng! Trơ mắt nhìn cha ta chết thảm."

Lời hắn khiến mọi người sững sờ, trong đôi mắt dài hẹp của Lý Uyên Khâm đầy nước mắt, bi thương nói:

“Lúc này Tư Nguyên Lễ coi phần thưởng phát ra ở bờ sông như là đồ của Tư gia bọn hắn, dùng để lôi kéo các thế gia, sau đó chắc chắn sẽ có động tác lớn... Nguyên Tu chân nhân không có ở đây... Hắn tự ý làm như vậy... Không thể để cho các thế gia nghe theo mệnh lệnh bừa bãi của hắn...”

“Cái này...”

Biểu cảm của Ninh Hòa Tĩnh đông cứng trên mặt, trong đầu suy nghĩ một lượt, thầm nghĩ:

“Đúng rồi... Mặc dù thực lực của Tư gia rất mạnh, nhưng Nguyên Tu không từng xuất hiện, chẳng qua bọn hắn cũng chỉ là một nhóm Trúc Cơ khác mà thôi... Chỉ cần có thể đoàn kết được sức mạnh của các thế gia, dường như cũng không đáng sợ như vậy...”

“Lời Lý Uyên Khâm là cái cớ hay, cũng chỉ có hắn nói ra mới có hiệu lực, hắn ở Lý gia có bối phận cực cao, lời này có thể dùng để lôi kéo thế lực Lý gia..."

Mặc dù thực lực của Ninh Hòa Tĩnh không tính là đặc biệt xuất chúng, nhưng hắn quản lý Viễn Hình Phong nhiều năm, ánh mắt sắc bén, khá có mưu tính, cũng không phải nhân vật đơn giản gì, sao lại không hiểu được điểm này chứ?

Dù trong lòng cực kỳ không tình nguyện, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể tạm thời im lặng lắng nghe, Trì Phù Bạch càng là hai mắt sáng lên, liên tục gật đầu, thấp giọng nói:

“Chư vị đại nhân, chỉ cần Nguyên Tu chân nhân không phải đích thân ra tay, Tư Nguyên Lễ lại có thể như thế nào? Chẳng lẽ thật sự dẫn theo dòng chính của Tư gia giao chiến với chúng ta?”

“Hắn chẳng qua là muốn có được nhiều quyền lợi hơn, chúng ta chiếm giữ vị trí chủ đạo, chỉ cần vững chân, lúc này mặc dù hắn có thanh danh cao nhất thì như thế nào, các phong chủ của chư phong chẳng lẽ đều phải nghe theo Tư Nguyên Lễ hắn sao?”

Lý Uyên Khâm gật đầu, không nói nhiều, lúc này bất kỳ lời khuyên bảo nào cũng không hợp thời, không có ai ở đây là kẻ ngốc, chư vị đại nhân đều sẽ tự mình suy nghĩ.

Quả nhiên, trưởng bối Trọng mạch bên cạnh Trì Chích Hổ từ từ động dung, thanh âm dần thấp, trầm ngâm nói:

“Nhân thủ của bá mạch đã gần hết, nhưng trong chấp mạch chúng ta lại không có người nào có địa vị cao, chỉ có một mình Hòa Tĩnh, chỉ dựa vào một mình Viễn Hình Phong... Chúng ta chẳng qua chỉ là đạo nhân mà thôi...”

Lý Uyên Khâm cung kính cúi đầu, thấp giọng nói:

“Chư vị đại nhân... Tông chủ đã sớm có lệnh, chỉ ở trong tay của Hòa Tĩnh đại nhân.”

Lời này của Lý Uyên Khâm vang vọng trong đại điện trống trải, tự nhiên và bình tĩnh.

Hắn nói ra những tiếng lòng xao động của mấy người, mấy người Trì gia đều lộ vẻ vui mừng, chỉ có Ninh Hòa Tĩnh thần sắc âm trầm, giơ tay bảo mấy người Trì gia dừng lại, lạnh giọng nói:

“Lý Uyên Khâm, ta không tin ngươi.”

Mấy chữ này vang vọng trong đại điện, ngữ khí kiên định và lạnh lẽo, hắn hơi nheo mắt, thấp giọng nói:

"Ngươi giả vờ rất giống, nhưng phàm là việc gì cũng kết hợp lợi ích, vậy ngươi dựa vào cái gì mà làm những việc này? Hửm? Dựa vào việc ngươi hận Lý Huyền Phong? Nực cười!"

Hắn từ trên cao bước từng bước xuống, thần sắc lạnh lùng, ngữ khí rất âm trầm, lạnh lùng nói:

“Bá mạch và trọng mạch bất hòa, là chuyện đã sớm có, nhưng đời này đối chọi lẫn nhau kịch liệt như vậy, e là cũng có phần công lao của ngươi trong đó! Người Lý gia các ngươi xấu xa tàn nhẫn, gian xảo giảo hoạt, từ trước đến nay không phải thứ tốt đẹp gì.”

Ánh mắt người đàn ông này cực kỳ sắc bén, thậm chí còn toát ra một chút sát khí, hắn luôn đi đến trước mặt người cháu này, giọng nói trầm thấp, nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí lạnh lùng:

"Loại người như ngươi không dễ đối phó, ta lại ở xa tông môn, đương nhiên không bắt được nhược điểm của ngươi."

"Nhưng Trì Phù Cử liên tiếp bị phạt, thậm chí khiến tông chủ bất mãn, cũng là thủ đoạn của ngươi, có phải hay không? Mấy năm nay ngươi nhất định đang ly gián, có phải hay không?"