Quách Hồng Dao vừa đuổi theo một nén nhang, Quách Hồng Khang ở nguyên chỗ cũ đã chờ đến nóng ruột, lúc trước còn bình tĩnh giờ lại lo lắng hẳn lên, bay về phía bắc chừng một hai dặm, lại sợ có âm mưu quỷ kế, không dám tiến tới.
“Có khi là Lý Hi Tuấn có người tiếp ứng, Quách Hồng Dao chỉ có thể đối mặt với Lý Hi Tuấn, nếu như gặp phải Lý Thanh Hồng tu hành Lôi Đình, làm sao có thể là đối thủ của người ta…”
Hắn ngược lại cảm thấy Quách Hồng Dao ít nhất không lo đến tính mạng, mặc dù Quách Thần Thông đã biến mất từ lâu, hai đảo Xích Tiêu Đông Tây ngoài mặt thì hòa hợp nhưng bên trong lại bất hòa, địa vị của chi Quách Hồng Dao đã rớt xuống rất nhiều, nhưng dù thế nào cũng là dòng chính, thứ để bảo vệ tính mạng hẳn không ít.
“Chờ thêm một lát nữa… Nếu nửa canh giờ nàng vẫn không có tin tức… Đa phần là tự mình dùng phù lục rời đi, ta mang theo bảo vật quan trọng, lại không thể chờ đợi ở đây.”
Quách Hồng Khang lặng lẽ chờ đợi, một tay đặt trên pháp kiếm, nhắm mắt lại, một tay khác phát ra hà quang đỏ, hai ngón tay chụm lại, ấn vào thăng dương phủ ở mi tâm, lợi dụng pháp thuật để linh thức đạt đến cực hạn, nhưng vẫn không thể quan sát được gì.
Hắn đành phải từ bỏ, mở mắt nhìn, mông lung thấy xa xa có một mảnh sáng màu xám đỏ, rõ ràng là màu của bính hỏa, trong lòng thầm kinh hãi, vội vàng nắm chặt phù lục Quách Hồng Tiệm đưa cho, thầm nghĩ:
“Mới một nén nhang, cô tổ đã dùng phù lục rồi… Lý Hi Tuấn chẳng qua mới Trúc Cơ sơ kỳ, kiếm khí miễn cưỡng lọt vào mắt, nhưng cũng chưa đến mức độ mạnh mẽ, hoặc là người này giấu tài, hoặc là có viện trợ.”
Quách Hồng Khang lập tức đưa ra phán đoán, lặng lẽ lui về phía sau, dự định nửa canh giờ lúc trước cũng bỏ đi: “Lại chờ nàng một khắc!”
Hắn Quách Hồng Khang là nhân vật hàng đầu trong chi thứ, âm thầm luyện không ít pháp thuật, tiền đồ rộng mở, nhưng vẫn không thể đắc tội với Quách Hồng Dao, lo lắng nữ nhân này nổi điên lên.
“Nếu không phải như vậy, ta cũng chẳng thèm quản nữ nhân này sống chết!”
Hắn mong ngóng đến mấy hơi, rốt cuộc thấy xa xa có một đạo lưu quang bay tới, lảo đảo, hà quang pháp lực mờ mịt khó có thể nhìn rõ, mơ hồ mang theo bạch khí.
“Hả?”
Quách Hồng Khang nheo mắt nhìn kỹ, thấy người này đâm đầu vào bờ, tầng pháp lực hộ thể cũng tiêu tan, lộ ra dung nhan, sắc mặt tái nhợt, gương mặt xinh xắn, không phải Quách Hồng Dao thì là ai?
Một lệnh bài bằng hỏa hà quang ảm đạm, cắm ngược trên mặt đất bên cạnh, nữ tử này toàn thân đẫm máu, pháp y trên người cũng ảm đạm không hà quang, màu xám đỏ và màu đỏ tươi hòa vào nhau, trên đảo càng thêm rõ ràng.
“Đáng đời!”
Trong lòng Quách Hồng Khang vui sướng, hắn lập tức liên tưởng đến hà quang xám đỏ mờ mịt đằng xa, cười thầm nói:
“Nha đầu này ăn thua thiệt lớn, ngay cả phù lục đáy hòm cũng dùng hết rồi, mới miễn cưỡng ngăn được người ta… Một đường chạy trốn tới đây, nếu không có ta ở đây, ngay cả cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được!”
Hắn thuận gió đi qua, trong lòng vẫn có chút tò mò:
“Cũng không biết bạch quang kia là thứ gì… Có khi là hà quang của bảo vật trốn chạy cao cấp nào đó.”
Quách Hồng Khang từ từ đáp xuống, trên bờ đảo Quách Hồng Dao liên tiếp uống mấy viên đan dược, sắc mặt lập tức bình phục trở lại, Quách Hồng Khang tiến lên vài bước, thấy một thanh kiếm lạnh lẽo nằm dưới quần áo của nàng, máu vẫn còn chảy, hiểu được Lý Hi Tuấn đã bị nàng giết, vừa thở dài vừa chúc mừng: “Chúc mừng đại nhân đã tự tay giết chết kẻ thù.”
Quách Hồng Dao trước mặt dường như bị trọng thương, đã thở không nổi, đau đớn nói: “Lại đây!”
Quách Hồng Khang bị nàng quát lên một cái, toàn thân run lên, vội vàng tiến lên, thấy Quách Hồng Dao chống eo bò dậy, bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy thanh trường kiếm sạch sẽ như sương trắng, trên mặt hiện ra vẻ đau đớn không thể kiềm chế được, quát: “Còn không cầm lấy!”
Trong lòng Quách Hồng Khang khinh thường, trên mặt lại cung kính, vội vàng vươn một tay cầm sống kiếm, lại phát hiện trong tay trầm xuống, có chút ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Hóa ra Quách Hồng Dao vẫn cầm chuôi kiếm không buông, bàn tay nhỏ nhắn tựa như đã vung vẩy thanh kiếm này trăm ngàn lần, tự nhiên cầm chặt cán dài, bốn ngón tay trắng mịn phân rõ, thậm chí còn có một vẻ đẹp nào đó.
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt Quách Hồng Khang vượt qua bàn tay này rơi vào mặt Quách Hồng Dao.
Sắc mặt nàng lạnh như băng, hai mắt chứa sát khí.
Khuôn mặt của Quách Hồng Dao này sinh ra rất đẹp, giờ phút này vẻ không hài lòng ngu dốt và bốc đồng thường mang trên mặt đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng không thể xâm phạm, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong tuyết lớn.
Thần vận tĩnh lặng như sương tuyết này, khiến Quách Hồng Dao không giống Quách Hồng Dao, mà giống vị Thiên Uyển chân nhân kia.
“Choang!”
Lúc này Quách Hồng Khang cách Quách Hồng Dao mà Lý Hi Tuấn biến thành không đến ba thước? Vỏ kiếm lạnh lẽo đã nằm trong tay hắn! Hắn chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng như tuyết, một luồng khí lạnh từ cổ họng dâng lên.
Lý Hi Tuấn rút kiếm đứng dậy, kiếm quang của [Hàn Lẫm] xuyên qua cổ họng hắn, dứt khoát gọn gàng chém bay đầu hắn, mang theo tuyết rơi đầy trời .
Lý Hi Tuấn không biết quan hệ giữa hai người là gì, nhưng hắn biết Quách Hồng Dao là một kẻ không nói lý lẽ, thái độ này nọ không bằng đau đớn tới làm ngụy trang — bất kể thái độ của hai người trước đó ra sao, dưới cơn đau dữ dội có chỗ nào không phù hợp cũng dễ lý giải.
Quách Hồng Khang quả nhiên không nghi ngờ gì, bước vào vết xe đổ của Quách Hồng Dao, bị hắn chém bay đầu.
“Ngươi!”
Quách Hồng Khang rốt cuộc không phải là Quách Hồng Dao, vẻ kinh ngạc trong con ngươi vừa mới hiện lên, việc đầu tiên làm không phải là vãn hồi thương thế, cũng không phải là ngăn cản công kích, thậm chí không phải kéo giãn khoảng cách, mà là kích hoạt phù lục trong tay.
“Ầm ầm!”
Một đạo ánh sáng xám đỏ chói mắt dâng lên, bính hỏa mãnh liệt trong lòng bàn tay đã hóa thành màu đen thuần túy, như một tảng đá lớn rơi vào hồ nước, bắn tung tóe đầy trời, toàn bộ nước biển của đảo này trong nháy mắt bị rút cạn, bính hỏa du đãng, mặt biển hiện ra một cái lỗ trống khổng lồ hình bán nguyệt.
Một tấm bính hỏa phù lục này đã nổ tung ngay bên người hai người, hai người trong nháy mắt chìm trong bính hỏa, thân hình Lý Hi Tuấn ngã ra ngoài, mang theo một vệt dài ánh sáng màu xám.
Mà đầu của Quách Hồng Khang đã bị Lý Hi Tuấn chém rơi, giờ phút này chịu bính hỏa bao phủ, lập tức thân đầu phân li, mỗi thứ bay một ngả, cái đầu kia bay trên không trung, hai mắt đỏ bừng, vẫn còn lẩm bẩm.
Thân thể của hắn thì nhanh chóng dừng lại trong ánh hỏa, hai tay bấm quyết điều khiển gió, trường bào phấp phới, bính hỏa bị bắn ra, quay người đuổi theo cái đầu.
Quyết đoán của Quách Hồng Khang không thể đúng hơn, một tấm phù này, đủ để thấy hắn bình tĩnh không loạn và cẩn thận thận trọng. Nếu không phải hắn cẩn thận, sớm kẹp tấm phù lục kia trong tay, lúc này đây làm gì có cơ hội cắt đứt Lý Hi Tuấn?
Từ cổ trở lên trống không, sự sợ hãi mãnh liệt tuyệt không phải người thường có thể chịu được, nhưng hắn lại không chút do dự kịp thời kích hoạt, cho dù thiếu một điểm nào đó, giờ phút này hắn đã sớm bước vào vết xe đổ của Quách Hồng Dao, trở thành vong hồn dưới kiếm của Lý Hi Tuấn.
Lý Hi Tuấn nuốt xuống máu tươi, dừng thân hình trên không trung, pháp lực sương tuyết trong khí hải phun ra, dùng để chống lại bính hỏa trên người, nhưng ngọn hỏa này vẫn nhảy nhót trên người, trước mắt một mảnh xám xịt, không thể nhìn rõ.
“Bị thương mắt rồi…”
Hắn ăn phải một tấm phù lục có uy lực lớn như vậy ở khoảng cách gần, chỉ bị thương mắt và mặt, trong cơ thể là bính hỏa bốc lên chứ không phải bị bính hỏa thiêu đốt hết, còn phải nhờ vào pháp y trên người Quách Hồng Dao, thứ này hắn không luyện hóa, nhưng lại là pháp khí cùng hệ với bính hỏa, bản thể ít nhiều cũng có thể chống lại hỏa diễm.
Linh thức vẫn còn dùng được, Lý Hi Tuấn phun ra một ngụm máu tươi, để mặc đầy trời huyết vụ hóa thành hỏa diễm biến mất, dưới chân gấp gáp điều khiển [Minh Sương], trường kiếm đảo ngược, vung ra ba đạo lưu quang.
Quách Hồng Khang là người thi pháp, bản thân lại tu hành bính hỏa, tổn thương hắn phải chịu tính thế nào cũng nhẹ hơn Lý Hi Tuấn, lúc này đã đỡ được cái đầu, nhưng kiếm nguyên ở cổ giống như một tầng sương tuyết dày bao phủ vết thương của hắn, khiến hắn khó có thể ghép lại.
“Kiếm nguyên! Lý Hi Tuấn!”
Hắn hoảng sợ móc đan dược, lại phát hiện ba đạo kiếm quang trắng như tuyết đã bay tới, Lý Hi Tuấn đã biến thành dáng vẻ ban đầu, đôi mắt kia bị thiêu đến trắng xám, bính hỏa màu xám đỏ vẫn đang chảy trên người hắn.
Trong chớp mắt ngắn ngủi này, Quách Hồng Khang hiểu rõ, hắn muốn dừng lại chữa trị vết thương ở cổ, Lý Hi Tuấn cũng phải điều tức trừ bỏ bính hỏa trong cơ thể, hai người nhất định phải phân ra sinh tử trong vòng mấy chục hiệp!
“Quách Hồng Dao… Sao có thể! Mới một nén nhang, trên đường còn phải đi đi về về, cứ như vậy chết trong tay hắn!”
Giờ phút này hắn đã coi kiếm pháp của Lý Hi Tuấn là trình độ của dòng chính kiếm môn, một tay phóng ra mấy tấm phù lục để chống đỡ, một tay khác bính hỏa chảy xuôi, triệu hồi hai luồng ánh sáng xám, bấm quyết thi pháp, quát lớn: “Trúng!”
Trong nháy mắt hai luồng ánh sáng xám vượt qua mặt biển với tốc độ cực nhanh, cũng không đi ngăn cản ba đạo kiếm quang kia, đâm thẳng vào Lý Hi Tuấn, bùng nổ thành mấy đốm lửa màu xám quanh người hắn.
Lý Hi Tuấn hoàn toàn không sợ hãi, từ trong tay áo bắn ra một luồng sáng, [Trọng Minh Động Huyền Bình] chậm chạp không dám dùng vì sợ bại lộ thân phận lúc trước, giờ phút này sáng lên bên người hắn, ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ hắn, chống lại ngọn lửa xám bên ngoài.
Xích Tiều Đảo không phải Đạo Thống Giang Nam, bảy người ở trong Trọng Minh điện kia cũng không có ai cùng hệ với bính hỏa, cho nên bức họa trên bình phong cũng không nổi lên, nhưng [Trọng Minh Động Huyền Bình] dù sao cũng là pháp khí cổ, chống lại pháp thuật này của hắn dư sức có thừa.
Đầu bên kia kiếm quang của Lý Hi Tuấn cũng không chống lại ngọn lửa kia, chỉ nhằm vào Quách Hồng Khang, ba đạo kiếm quang linh động xảo trá nhảy nhót, đập cho pháp thuẫn trên người hắn tan tành.
“May mắn!”
Quách Hồng Khang nhìn chằm chằm vào kiếm quang mà trong lòng kinh hãi, khoảng cách giữa Lý Hi Tuấn và hắn không tính là xa, hắn lại coi đối phương là kiếm tu đã giết chết Quách Hồng Dao trong mấy hiệp, vốn tưởng rằng mình sẽ bị một kiếm chém đứt thành hai đoạn cả người lẫn thuẫn, giờ phút này thở phào một hơi, không sợ mà vui mừng, thầm nghĩ: “Hẳn là bính hỏa đau đớn, ảnh hưởng đến kiếm pháp của hắn!”
Chuyện này không phải ít thấy, những người tu luyện bính hỏa như bọn họ lại càng quen thuộc hơn, bính hỏa một khi nhiễm vào thì sẽ tổn thương khí cụ và tính mạng, theo thời gian càng ngày càng nguy hiểm, đau đớn lại càng không phải người thường có thể chịu được.
“Lần này có cơ hội.”
Trông thấy pháp thuật của mình không thể ngăn cản đối phương, để Lý Hi Tuấn tiến tới, Quách Hồng Khang ngưng tụ đã lâu, rốt cuộc từ huyệt khiếu triệu ra một cây kim bay, có màu xám đen, dài chừng một ngón tay, giản dị không có gì lạ, nhưng Quách Hồng Khang lại mừng rỡ, thúc giục môi răng, quát lớn: “Đi!”
Lý Hi Tuấn đối diện đã tới rất gần, đột nhiên cảm thấy thăng dương phủ như bị kim đâm, trên mặt đầy vẻ đau đớn và lạnh lẽo, tâm niệm vừa động, ánh sáng xanh trên bình phong lay động, rải xuống một mảnh quang sắc xanh tối:
“[Trọng Uyên]!”
[Trọng Minh Động Huyền Bình] có [Trọng Uyên] chính là thuật đánh rơi, chuyên trị phi kiếm, pháp quang, lập tức đã chặn một cây châm đen trên không trung, từng chút một ép dừng lại trên không trung, Lý Hi Tuấn rõ ràng đã ngăn được cây châm đen này, nhưng vẫn phun ra một ngụm máu tươi.
“Phụt!”
Cho dù cây châm đen này không rơi xuống, vẫn kích động bính hỏa trong cơ thể hắn, trong ngoài giáp công, làm cho cơ thể hắn rối loạn hết cả, Lý Hi Tuấn gắng gượng tinh thần, [Minh Sương Tùng Lĩnh] vận chuyển, ném đau đớn và cảm xúc ra khỏi đầu, trường kiếm trong tay từng tấc sáng lên, liên tiếp tiến lên vài bước.
“Đáng chết!”
Thấy kiếm tu lại tới gần, pháp khí mà mình ký thác hy vọng lại vô dụng, Quách Hồng Khang sợ hãi, ngọn lửa trong tay không ngừng, nhưng lại phát hiện trên trời đều là tuyết lớn, từng luồng kiếm khí bắn trên người, giống như ngàn vạn thanh đao thép xuyên qua cơ thể hắn, khiến hắn phát ra một tiếng gào thét thê thảm.
‘Thu Nguyệt Thính Hợp!’
Quách Hồng Khang chỉ cảm thấy bên tai một tiếng vỡ vụn, ba đạo kiếm khí lưu quang biến mất, trong thăng dương phủ lạnh lẽo từng đợt, hắn không có pháp y Trúc Cơ bảo hộ? Cơ thể trong nháy mắt hóa thành một mảnh thịt vụn, trên không trung hóa thành trận trận mưa lửa.
Một cái hộp ngọc đen rơi xuống, trên không trung đã bị Lý Hi Tuấn chặn lại, trong lòng hắn toàn là bính hỏa nhảy nhót, chỉ thu ngọc hộp vào trong ngực, điều khiển gió lao nhanh về phía xa.
Mặc dù hắn chưa trừ được bính hỏa, một thời gian ngắn không thể sử dụng đồng thuật, nhưng đã có suy đoán từ trước:
“Nơi này cách Tất Phụng đảo rất gần, nhất định sẽ có người tới tìm! Phải nhanh chóng rời đi!”
…
Huyền Nhạc Môn.
Trên ngọn chủ phong Nhạc Hề Phong của Huyền Nhạc mây mù lượn lờ, tiếng nhạc vang vọng, chân nhân trên chủ vị mặc áo vải, tóc trắng sáng bóng như ngọc, rũ xuống, ông ta nhướng mày nhìn về phía bên cạnh, mỉm cười nói: “Quân Kiển đạo hữu?”
Trên ghế khách bên cạnh ngồi một nam tử áo đen, hơi nhíu mày, giữa chân mày thanh tú có chút lạnh lẽo, chỉ nhìn lên đám mây mù trên đỉnh núi, bị chân nhân này điểm một câu, mới trả lời: “Minh Dương linh vật tự nhiên là ta không có…”
Hắn nói xong câu này, đẩy chén ngọc trắng trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn Trường Hề Chân Nhân trên ghế chủ vị, thấy lão chân nhân khẽ nói:
“Trường Tiêu lúc trước bận rộn thu dọn tàn cục cho Thành Ngôn… Khắp nơi bị hạn chế, lúc này sẽ không dễ dàng ra tay. Hơn nữa Hành Tinh và Huống Vũ hai vị chân nhân cùng nhau ra tay, Trường Tiêu tính không ra, nước cờ này là không thể cứu vãn."
Hai người bọn họ dùng lệnh thần thông che giấu, Trường Tiêu không tính được, nước cờ này cũng không có cách nào vãn hồi.”
Đồ Long Kiển nhẹ nhàng lắc đầu, trả lời: “Vãn bối cảm thấy không đơn giản, Trường Tiêu là một cao thủ đùa bỡn mệnh số, lúc này đưa ra kết luận vẫn còn quá sớm.”
Thanh niên hơi nhướng mày, quay sang nhìn Trường Hề, trả lời:
“Mọi người đều vui vẻ nhìn thấy chuyện này xảy ra, Xích Tiều Đảo cũng muốn [Lục Đinh Bính Hỏa Lệnh] trong tay vãn bối, ngay cả Tiêu chân nhân cũng đã đi Bắc Hải, chuyện này các ngươi đùn đẩy lẫn nhau, rốt cuộc là ép đến trước mặt ta, muốn ta đối đầu với Xích Tiều Đảo.”
Trường Hề chân nhân mái tóc bạc trắng như tuyết, ôn hòa nói:
“Vốn là như vậy, ngươi không muốn đứng về phía nào, bọn họ cũng muốn ép ngươi đứng, nếu ngươi muốn yên thân, chỉ có thể cô độc một mình.”
Đồ Long Kiển đứng dậy, lặng lẽ nhìn lão nhân trước mặt, nhẹ giọng nói: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm, nhưng lần này là Xích Tiều Đảo tự mình ra tay trước, Thiên Uyển có ý làm vậy, hoặc là thần thông không đủ, bên nào cũng không có lý, Đồ Long không có lý do gì không đi.”
‘Không có lý thì Đồ Long Kiển ngươi mới đi đấy! Nếu không làm sao lại phái Quách Hồng Dao?’
Trường Hề chân nhân nhìn sâu vào mắt hắn, thở dài nói:
"Người nhà họ Lý rất thông minh, hiện tại tiến sâu vào Đông Hải, chưa chắc không phải là dựa vào ân tình của ngươi. Thiên hạ hỗn loạn, Tử Phủ điều khiển thần thông trong tay, nếu quá mức tận tình tận nghĩa, e rằng sẽ giống như Động Hoa năm xưa."
Đồ Long Kiển cười to, trong tay chơi đùa một chiếc búa nhỏ bằng vàng, chỉ lớn cỡ bàn tay, tinh xảo đáng yêu, trước mắt thái hư mở ra, hắn bước vào trong, chỉ để lại một câu:
“Ta không thẹn với lương tâm là được.”
P/s : đi làm về mắt mở không lên các đạo hữu..... sai chổ nào chỉ mình biết với nhé.....