Trận bàn của “Hoàng Miên” trong tay Tất Ngọc Trang hóa thành trận bàn, được nàng thu vào trong hồng bào.
Nàng liếc nhìn thi thể giữa không trung, Cơ thể Vương Phục đang co giật, máu tươi tuôn ra ào ào, hóa thành những con trùng nhỏ đủ màu sắc chui xuống biển.
Tựa như mỗi phần thân thể hắn đều có ý thức riêng, chúng giãy giụa muốn đi về những hướng khác nhau. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn Tất Ngọc Trang thu trận bàn lại, thân thể người này đã bị xé thành ba đoạn, mỗi đoạn một hướng tây, bắc, đông mà đi.
Lúc này nàng mới xác nhận người này đã chết hẳn, phù lục đã bóp chặt trong tay lập tức bắn ra, ngăn pháp khí trước mặt lại, đồng thời ra hiệu cho huynh đệ Phùng thị, hai người kia lập tức bay về hai hướng khác nhau.
Tất Ngọc Trang nhân lúc hỗn loạn ẩn vào trong mây. Một đám tu sĩ Trường Tiêu m luống cuống tay chân, hoặc là đuổi theo thi thể của Vương Phục đang bay về những hướng khác nhau, hoặc chia thành hai nhóm đuổi theo huynh đệ Phùng thị, càng nhiều người hơn thì đứng tại chỗ không biết phải làm sao.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không lơi lỏng cảnh giác, sợ bên cạnh đột nhiên có một tên Trường Tiêu nào chui ra. Nàng cùng đám người Lý gia và Trần Huyễn Dự cấp tốc chạy về phía nam, vượt qua Thiên Chúc đảo giáp ranh, đáp xuống Túc Chúc chủ đảo.
Mấy người cùng tiến vào tiểu lầucác, lúc này Tất Ngọc Trang mới thả lỏng trái tim đang treo cao, giấu đi vẻ lo âu của mình, nhìn về phía Lý Thanh Hồng, hòa giọng hỏi: “Chư vị có ai bị thương không?”
“Không.”
Vốn Vương Phục không phải là tu sĩ giỏi công kích, ngược lại bên bọn họ thì một người là Lôi tu, một người là Kiếm tu. Tất Ngọc Trang đã buộc hắn dùng hết con bài chưa lật, Lý Hi Minh lại đánh lén thành công… Đừng nói là Vương Phục, e rằng sư tôn của hắn là Chu Hán tới cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Lý Thanh Hồng chỉ lấy túi trữ vật ra, Lý Hi Minh cũng đặt chiếc hộp nhỏ màu bạc trắng lên bàn, còn một kiếm, một chuông, một châu của Vương Phục thì do Trần Huyễn Dự thu lại, bản thể của chúng không lớn, phát ra pháp quang mê người, được đặt ở bên cạnh bàn.
Tất Ngọc Trang nhìn về phía hai người nhà họ Lý, nhẹ giọng nói:
"Mời."
Lý Thanh Hồng nhìn chiếc hộp bạc trắng kia, trong lòng đã có dự tính, không để lộ vẻ thất vọng, nhẹ nhàng nhận lấy, linh thức thăm dò bên trong.
Trong hộp đựng một luồng sáng dài khoảng một tấc, vẫy đuôi, tựa như một con rắn trắng, quay tới quay lui trong hộp. Bị linh thức của nàng đụng phải, nó kinh hãi, lập tức co lại vào góc hộp.
Lý Thanh Hồng không nhận ra thứ này là gì, đành phải giao cho Tất Ngọc Trang, ra hiệu nàng xem thử. Tất Ngọc Trang cau mày xem xét, đưa tới tay Trần Huyễn Dự, chỉ nghe Trần Huyễn Dự nói: “Tựa như là linh vật Tử Phủ cùng loại với Bính Cổ…”
Tất Ngọc Trang lộ ra vài phần khát vọng, nhưng vẫn không mở miệng nói nhiều, chỉ khách khí gật đầu: “E rằng là linh vật Tử Phủ cùng loại với Toàn Đan.”
Lý Thanh Hồng khẽ thở dài, đặt chiếc hộp màu bạc trắng kia sang một bên. Tất Ngọc Trang trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Trên người hắn không còn thứ nào trân quý hơn nữa, ba món pháp khí mọi người đã chia, còn túi trữ vật thì không thể mở ra ngay được… E rằng còn phải mất mười ngày nửa tháng.”
Nàng đẩy chiếc hộp tới tay Lý Thanh Hồng, Lý Thanh Hồng ấn hộp bạc, suy nghĩ một lát, ôn giọng nói: “Xem ra không khéo, thứ này vẫn tạm gửi ở quý đảo, nếu có tu sĩ qua lại có nhu cầu, xem thử có thể đổi được thứ nhà ta cần hay không.”
Thứ này đã không có tác dụng lớn gì với gia tộc mình, Lý Thanh Hồng đương nhiên không muốn cầm nó ngàn dặm xa xôi về hải nội, hơn nữa để ở nhà cũng không thỏa đáng, chỉ sợ vô duyên vô cớ gây ra chuyện.
Không cần nói cũng biết linh vật Tử Phủ cùng loại với Bính Cổ hấp dẫn Hành Chúc Đạo cỡ nào. Nghe Lý Thanh Hồng nói như vậy, vẻ vui mừng của Tất Ngọc Trang gần như tràn ra khỏi hai mắt, liên tục gật đầu, đáp:
“Không biết quý tộc có yêu cầu gì? Ta nhất định sẽ dốc hết sức tìm kiếm!”
Tất Ngọc Trang đương nhiên sẽ không để thứ này đổi cho đạo hữu nào khác, nhất định là Hành Chúc của nàng tự mình đổi lấy. Lý Thanh Hồng cũng vui vẻ để chỉ có một mình Hành Chúc biết chuyện này, hòa giọng nói:
“Linh vật cùng loại với ‘Minh Dương’.”
Tất Ngọc Trang gật đầu đáp ứng, Lý Thanh Hồng chỉ vào ba món pháp khí kia, nhẹ giọng nói: “Gia tộc ta không dám lấy ba món pháp khí này, thứ này sẽ gửi cho tiên đạo, mong tiên đạo có thể đổi lấy pháp khí có giá trị tương đương từ tiên đạo.”
“Giao cho ta đi.”
Tất Ngọc Trang gật đầu đồng ý, Trần Huyễn Dự cũng lên tiếng, trầm giọng nói: “Thanh Hồng đạo hữu nghĩ rất đúng, Trần gia của ta cũng không dám ngang nhiên mang thứ này ra ngoài, cũng đổi luôn đi.”
Tất Ngọc Trang vừa có thể loại bỏ kẻ thù, lại có cơ hội đổi lấy bảo vật mình hằng mong ước, tâm tình tự nhiên rất tốt, cười nói:
“Được.”
Lý Thanh Hồng nhìn thoáng qua Lý Hi Minh ở bên cạnh, trên mặt thanh niên này không có vẻ thất vọng gì, chỉ là trong ánh mắt nhìn nàng có chút mệt mỏi. Lý Thanh Hồng nhẹ giọng nói:
“Hi Minh, ngươi đi xuống chọn pháp khí trước, ta muốn trò chuyện với tiền bối thêm vài câu.”
Lý Hi Minh lập tức đứng dậy lui xuống. Nàng nói như vậy, Trần Huyễn Dự đương nhiên cũng đứng dậy, người đàn ông trung niên này tướng mạo đường đường, sau lưng đeo kiếm, khách khí nói:
“Ta cũng đi xuống xem thử, tránh cho lát nữa lại phải chạy tới chạy lui, rất mất công.”
Hai người được tu sĩ Hành Chúc dẫn xuống xem bảo khố. Lý Thanh Hồng do dự một lúc, nhẹ giọng hỏi: “Tiền bối, quý tộc có truyền thừa Tử Phủ nào của ‘Hồng Hà’ không?”
“Hồng Hà?”
Tất Ngọc Trang khẽ ngừng lại, lập tức hiểu rõ, đáp: “Đây là đạo thống của Long chúc và Lạc Hà thượng tông, Hành Chúc của ta đương nhiên không có, nhưng có thể lưu ý giúp đạo hữu.”
Lý Thanh Hồng lắc đầu đáp: “Cũng không cần quá lưu tâm, cứ hỏi thử xem, nếu có đạo thống nào của ‘Minh Dương’ ngoại trừ ‘Hoàng Nguyên Quan’ thì nếu tiện, cũng xin gửi một phong thư đến hồ của ta, để ta có dự tính trong lòng, vẫn là linh vật Minh Dương thì tốt hơn.”
“Được.”
Tất Ngọc Trang đáp một tiếng, nhẹ giọng nói: “Thanh Hồng cũng không cần quá lo lắng, sự tình thường có chuyển cơ.”
Lý Thanh Hồng sớm đã có điều suy nghĩ, nghe nàng nói vậy lại có chút lo lắng, cũng không có tâm tư nói chuyện với Tất Ngọc Trang thêm nữa, đứng dậy cáo từ. Tất Ngọc Trang vội vàng nói:
“Nếu đã chọn được pháp khí, Trần đạo hữu cũng muốn quay về Giang Nam, chư vị đạo hữu kết bạn đồng hành, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Lý Thanh Hồng đương nhiên cầu còn không được, cung kính cáo lui, ra khỏi tiểu các lầu cổ kính này, đi tới dưới đài, lại phát hiện Lý Hi Minh không có đi chọn pháp khí, đang đứng chờ ở một bên.
“Đây là…”
Lý Thanh Hồng có chút nghi hoặc, thanh niên này lộ ra vẻ suy tư, pháp lực tuôn ra, truyền âm nói:
“Cô cô, nếu linh vật Minh Dương thực sự khó tìm, không bằng thử công pháp Tử Phủ của ‘Hồng Hà’… Trị ca cũng đã Trúc Cơ hậu kỳ, hắn thiên phú không kém, tâm tính vượt xa ta…”
Lý Hi Minh đầy mặt suy nghĩ, đáp:
“Không biết phải đợi tới khi nào mới đổi được linh vật Minh Dương, trái lại không hay… Chuyện Tử Phủ, ta chần chờ càng lâu càng nguy hiểm, cho dù đột phá thất bại thì cũng có Minh Hoàng… Nếu công pháp ‘Hồng Hà’ đủ tốt, để Trị ca cũng thử xem, cũng có thể mở ra một bầu trời khác.”
Lý Thanh Hồng mím môi nhìn hắn, trong mắt hạnh đầy vẻ lo lắng bất an, lắc đầu nói:
“Ta biết rồi, trước tiên cứ đi chọn pháp khí, chúng ta nhanh chóng rời đi, lấy sự cẩn thận của bát đệ ngươi, nhất định hắn đã đi đảo khác thăm dò rồi, nói không chừng đã phát hiện ra bọn họ không mang linh vật kia ra, hắn nhất định sẽ nghĩ kế khác.”