A Hội Lạt dẫn tộc nhân vượt núi băng qua rừng, cưỡi ngựa thẳng tiến về Đại Ngư khê. Khi họ đến nơi, tộc vu đã xua đuổi dã thú khỏi núi, và tộc nhân bắt đầu xây dựng cơ sở tạm thời.
Một lão tộc nhân đến gặp A Hội Lạt, khuyên ông nên quay về.
"Đại vương, Đại Ngư khê ở phía đông là địa bàn của Ma môn, vẫn nên quay đầu đi thì hơn," ông ta nói.
A Hội Lạt trừng mắt, răng thú và ngọc thạch trên người va vào nhau phát ra những tiếng leng keng. Ông ta tức giận nói:
"Lão già, ngươi quay đầu đi liều mạng sao với con sói độc ác Gia Nê Hề ? Hay là mang đầu đi chịu chết ở Lê Sơn sao? Hay là sử dụng vu thuật để bay qua hồ Vọng Nguyệt để tìm một nơi an toàn cho chín trăm tộc nhân?"
Lão nhân không nói gì nữa, thở dài trở về tộc đàn.
Một lát sau, mấy tộc nhân bước vào lều, mang theo một người trắng trẻo, sạch sẽ, tóc buộc gọn gàng. Họ ném người đó xuống trước mặt A Hội Lạt và cười nói:
"Đại vương, chúng ta ở doanh trại nhìn thấy hắn đang lén lút dò xét, liền bắt lại."
Thì ra là tộc binh của Lý gia được phái đi do thám tình hình. Họ không quen thuộc rừng núi như Sơn Việt, nên đã bị bắt.
A Hội Lạt sờ sờ mặt, lộ ra bốn đạo hoa văn trên mặt, đại diện cho tu vi Thai Tức bốn tầng của hắn, bóp chặt cổ người đàn ông, hắn lạnh lùng nói:
"Ngoại nhân? Đã lâu không gặp!"
A Hội Lạt thấy tên này mở to hai mắt, hoảng sợ giãy giụa, hắn cười lạnh một tiếng, ném người xuống đất, lớn tiếng gọi:
"Người đâu!"
Ngay lập tức, một tộc vu lôi tộc binh lý gia xuống, đặt lên độc trùng và phong châm. Bên ngoài trướng vang lên tiếng kêu thảm thiết. A Hội Lạt uống một ngụm rượu trái cây, người đàn ông trúng vu thuật liền nói ra tất cả.
"Lý thị bộ tộc?"
A Hội Lạt nhíu mày, lắc đầu. Nghe tộc vu lải nhải một lúc, không thấy nhắc đến hai chữ "Luyện Khí", hắn liền cao giọng nói:
“Quản mẹ nó là ai! Cướp Trước nói sau!”
"Mọi người đều đứng lên, làm việc cho ta!"
-------------
Trần Nhị Ngưu tóc mai đã bắt đầu bạc, mấy năm nay ông sống rất vui vẻ. Con trai ông, Trần Đông Hà, đã nhập tiên đạo. Ông gặp ai cũng muốn khoe khoang chuyện này.
Khi Trần Đông Hà mới sinh ra, ông đã khóc rất to. Trần Nhị Ngưu càng nhìn càng yêu , nên không tự nghĩ ra tên cho con mà đi nhờ tiên sinh Hàn Văn Hứa đặt tên.
Tiên sinh Hàn Văn Hứa thấy Trần Nhị Ngưu giữa mùa đông mang rượu ngon và thịt khô đến nhà mình, liền cười bảo: "Cậu cứ lấy tên theo truyền thống là được rồi."
Trần Đông Hà từ nhỏ đã thông minh lanh lợi. Trần Nhị Ngưu nhìn mấy thằng con lớn đều là phế vật mà phiền muội vô cùng. Nhưng ai ngờ Trần Đông Hà lại có linh căn, khiến Trần Nhị Ngưu vô cùng mừng rỡ. Ông đưa con trai đến cho Lý Hạng Bình dạy dỗ.
Trần Nhị Ngưu thở dài. Vạn Thiên Thương đã chết ở Hoa Thiên sơn. Lê Đạo khẩu đổi Vạn Thiên Cừu tới đóng giữ nơi này. Cậu bé Vạn Thiên Cừu này tính tình cũng khá tốt, hòa thuận với Trần Nhị Ngưu. Nhưng phía tây sơn lâm luôn có tiếng của dã thú, khiến Trần Nhị Ngưu mấy ngày nay ngủ không ngon, lo lắng bất an.
Nằm trên giường một lúc, Trần Nhị Ngưu đang định ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi.
"Phụ thân! Phụ thân!"
Trần Tam Thủy đột ngột xông vào phòng, tiếng va chạm mạnh mẽ khiến Trần Nhị Ngưu lăn xuống giường, đau đớn kêu lên.
"Thằng nghịch tử! Mẹ nó!"
Trần Nhị Ngưu còn chưa kịp trách mắng, Trần Tam Thủy đã kéo hắn loạng choạng ra cửa, chỉ về phía đông.
"Nguy rồi!"
Trần Nhị Ngưu đỡ khung cửa, nhìn thấy phía đông sườn núi đang bốc cháy, một người đàn ông cởi trần, trên cánh tay có hoa văn giống như Sơn Việt đang cười lớn, vung vẩy thanh trường đao lao xuống núi. Sau lưng hắn, một đội ngũ dài đang đuổi theo, phía dưới núi truyền đến tiếng la hét thảm thiết.
Sau lưng, Trần Tam Thủy đang cuống cuồng thu thập đồ vật, miệng lẩm bẩm:"Phụ thân, mau chạy đi, bây giờ còn kịp!"
Trần Nhị Ngưu tức giận đến mức suýt ngất đi, ông vỗ đầu Trần Tam Thủy, quát:
" Thằng ngu này mau lăn đi thông báo cho gia chủ!"
Trần Tam Thủy hoảng sợ đến mức đứng hình, Trần Nhị Ngưu đá một cước vào mông hắn, khiến hắn tè ra quần rồi chạy ra ngoài. Trần Nhị Ngưu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vô cùng bất lực.
"Đúng là một tên phế vật!"
Trần Nhị Ngưu bình tĩnh lại, xốc lên đứa con trai thứ hai Trần Cầu Thủy đang ngủ như heo, "Gia chủ đã chú ý đến sự bất thường ở phía đông trong vài ngày qua, tộc binh đã đóng quân ở phía sau làng. Ngươi mau đi xem tình hình như thế nào!"
Khi thấy Trần Cầu Thủy mặt lờ đờ chưa tỉnh ngủ trong phòng, Trần Nhị Ngưu tức giận đến mức suýt nữa xông đến đập hắn một trận. Nhưng rồi ông chợt nhớ ra rằng trong nhà còn có Trần Đông Hà, nên ông từ từ nhắm mắt lại và tự lẩm bẩm:
"Không vội, không vội, trong nhà còn có Đông Hà."
Lúc này Trần Nhị Ngưu mới rút đao, mặc thêm đằng y, nghiến răng nghiến lợi xông ra viện tử, theo ngõ hẻm giữa đường lặng lẽ hướng về bóng tối ẩn nấp mà đi.
------------------
"Gia chủ!"
Lý Hạng Bình chậm rãi mở mắt, đã thấy Lý Diệp Sinh đầy bụi đất, chật vật không chịu nổi chạy vào viện tử, trầm giọng nói:
"Phía tây Sơn Việt tập kích Lê Xuyên khẩu!"
Lý Hạng Bình giật mình, lúc này đứng dậy, lấy áo giáp trên tường mặc vào, nhẹ nhàng nhấc Thanh Ô cung lên cầm trong tay, bên cạnh Trần Đông Hà khéo léo giúp hắn buộc lại ống tên.
"Tình huống thế nào, bao nhiêu người, có tu sĩ không?"
"Nghe nói qua loa nhìn một cái liền có mấy trăm người, cũng không thấy có người đạp không bay lên."
Lý Diệp Sinh tuy chưa từng tu tiên, nhưng cũng biết một chút về phân chia tu vi. Ông ta thường đi theo Lý Hạng Bình tru yêu, nên biết rằng Yêu vật bình thường không có gì đáng sợ.
Chỉ là Lý Hạng Bình và Lý Thông Nhai đã dặn dò Lý Diệp Sinh rằng nếu thấy người hoặc Yêu vật biết bay thì phải lập tức rút lui báo tin , Hắn biết rằng có thể bay đã không còn là yêu vật tầm thường nữa rồi.
Hướng lên đùi vỗ một đạo Thần Hành thuật, Lý Hạng Bình thấp giọng quát:
"Phái người đi gọi Lý Thu Dương và Lý Huyền Tuyên ở trên núi!"
Chần chừ một chút, Lý Hạng Bình không muốn quấy rầy Lý Thông Nhai đang bế quan, dưới chân nhẹ nhàng đạp mạnh, chạy xuống chân núi.
"Diệp Sinh, sau đó dẫn theo thôn đinh đến đây trợ giúp!"
Lý Diệp Sinh hô to một câu, thấy Lý Hạng Bình đã biến mất trong núi, vội vàng cũng chạy đi gọi người.
Trên đường chạy về phía Lê Xuyên khẩu, Lý Hạng Bình nhìn thấy tám trăm tộc binh đang đóng quân ở đó đã bắt đầu chuẩn bị chiến đấu. Một vài Bách phu trưởng vẻ mặt còn đang ngơ ngác lúng túng, trên đất còn có một người đang ngồi, che mặt khóc.
Lý Hạng Bình cúi đầu nhìn một cái, chỉ cảm thấy người này có chút giống Trần Nhị Ngưu, liền nhẹ nhàng ném một cái ngọc bài trong tay, tiếp tục chạy về phía Tây.
Vài Bách phu trưởng sớm đã nhận ra Lý Hạng Bình, họ chỉ xem lệnh bài như một hình thức, vội vàng mang theo tộc binh của mình, xuyên qua rừng, hướng Lê Xuyên khẩu mà đi.
Chỉ còn lại Trần Cầu Thủy ngồi ngơ ngác trong bụi đất, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ta đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất, hết nhìn đông rồi nhìn tây, không biết nên đi đâu.