Chương 84: Sát Thú
Năm năm trôi qua nhanh như mũi tên bắn qua tán cây, Lê Kính thôn đã trở thành Lê Kính trấn, các họ lớn như Liễu, Trần, Hứa, Nhâm đều dẫn gia đình chuyển đến Lê Kính trấn. Người ta nói rằng đây là phúc lớn, sống gần núi thiêng là may mắn.
Lý Huyền Tuyên mọc râu trên môi, đột phá Thai Tức tầng bốn Thanh Nguyên luân, được Lý Hạng Bình phái làm tộc chính. Thần thái của chàng trai này đã mất đi sự ngây thơ và ôn hòa ban đầu, thay vào đó là sự chín chắn và bình tĩnh, khiến cho các hậu bối Lý gia cảm thấy e sợ.
Điều được bàn tán nhiều nhất ở Lê Kính trấn lại là Lý Huyền Phong, mới mười hai tuổi hài tử này đã kéo gãy sáu cái cung trên trường tập, hắn cười to ném phần cung bị gãy ra ngoài, hô to:
"lại tới!"
Lý Huyền Phong không để ý đến ánh mắt kinh hoàng của các tộc binh bên cạnh, ngẩng cao đầu cười ha hả, hoặc có thể nói rằng hài tử này sinh ra đã là kẻ không sợ trời không sợ đất, dương cung lên không có con thú nào là không bị bắn trúng.
Lý Thông Nhai buồn cười đưa về cho cậu một cái cung đen tuyền từ Quan Vân phong, chỉ có độ bền và sức chịu đựng mà không có ưu điểm khác, cuối cùng cũng khiến Lý Huyền Phong thỏa mãn.
Bên bờ Mi Xích hà.
"Phong ca, đang làm gì vậy?"
Lý Huyền Lĩnh mới mười tuổi, cậu ta nhăn nhó đi theo sau Lý Huyền Phong, thấy cậu ta lén lút sau tảng đá, đành hỏi thấp giọng.
"Nhìn này!"
Lý Huyền Phong cười tinh quái đẩy Lý Huyền Lĩnh về phía trước, cậu bé lảo đảo bước lên, bất ngờ nhìn thấy phần vai tròn trịa và hông cong của một người phụ nữ trong sông, khiến Lý Huyền Lĩnh vội vã che miệng lùi lại, tức giận nhìn chằm chằm vào Lý Huyền Phong, thấp giọng nói:
"Lý Huyền Phong, cậu thật là xấu xa."
Lý Huyền Phong cười híp mắt nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Lý Huyền Lĩnh, hỏi nhẹ:
"Có đẹp không?"
"Chẳng ra sao cả."
Lý Huyền Phong thất vọng vì không nghe được lời khen từ miệng Lý Huyền Lĩnh, bực bội vỗ vào mông cậu, thấp giọng nói:
"Nhóc con thì biết cái gì."
"Lý Huyền Phong, ca thật rảnh rỗi."
Lý Huyền Lĩnh lắc đầu, khuôn mặt bé nhỏ tỏ ra chín chắn, hỏi:
"Ca đã đột phá Thai Tức tầng ba chưa?"
Lý Huyền Phong cười hi hi, đáp lại:
"Ta đã bước vào Thai Tức tầng bốn."
Lý Huyền Lĩnh đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt không thể tin, ngây người nói:
"Ca đã theo kịp Huyền Tuyên sao?"
Lý Huyền Phong cười mỉm, gật đầu, nói:
"Dĩ nhiên rồi, nhìn này."
Lý Huyền Phong từ phía sau lấy ra chiếc cung đen tuyền, chân trái đạp lên tảng đá, cầm cung kéo dây, thần thái trên người đột nhiên thay đổi, không còn là sự phóng đãng, mà trở nên sắc bén như dao, khiến Lý Huyền Lĩnh bên cạnh không khỏi căng thẳng.
Lý Huyền Phong cười hướng cung về phía Lý Huyền Lĩnh, dù trên dây cung không có mũi tên, nhưng khiến Lý Huyền Lĩnh giật mình, cảm thấy lạnh buốt như dao cắt trên mặt, tai ù ù.
"Thật là lợi hại."
Lý Huyền Lĩnh nuốt nước bọt, từ từ bước ra khỏi tầm ngắm của Lý Huyền Phong, nhìn hắn vẫn tập trung cầm cung, khí thế sắc bén trên người không ngừng tăng lên, khiến cả bụi cây xung quanh rung động.
Lý Huyền Lĩnh mở to mắt, thấy túi tên trên lưng Lý Huyền Phong nhẹ nhàng nhảy lên, vội vàng chớp mắt, nhìn thấy mỗi mũi tên trong túi đều rung động, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
"Phát!"
Lý Huyền Phong đột ngột buông tay, một cái cây cách đó hàng chục bước đột ngột nổ tung, mảnh vụn gỗ bay tứ tung, trên thân cây xuất hiện một lỗ thủng lớn, sau vài giây, cây nghiêng ngả rơi xuống đất, làm bừng lên một đám chim rừng.
"Ca."
Lý Huyền Lĩnh ngây người nhìn một hồi, thấp giọng nói:
"Ca đã luyện khí rồi phải không?"
"Ngươi suy nghĩ gì thế!"
Lý Huyền Phong cũng thở hổn hển vài hơi, mặt hơi đỏ, cười nói:
"Đây là phương pháp cung tiễn do chính ta nghĩ ra, cần dùng linh khiếu trên bàn tay, kết hợp với tiễn ý , không quá khó." ( linh khiếu của huyền phong nằm ở tay chứ không ở đan điền như những người khác )
Lý Huyền Lĩnh lắc đầu một cách trầm lặng, nhưng thấy Lý Huyền Phong có vẻ ngượng ngùng, kéo anh chạy, trong chốc lát đã kéo anh ra khỏi đó mười mấy mét.
"Thằng nhóc kia dám nhìn trộm lão nương tắm!"
Nghe tiếng chửi bới phía sau, Lý Huyền Lĩnh tái mặt, dùng sức mạnh hơn dưới chân, lo sợ nói:
"Đó là Từ cô ở cổng làng chứ?! Lý Huyền Phong! Điều này... này..."
Lý Huyền Phong cười ngượng ngùng, thấp giọng nói:
"Ta chỉ tò mò thôi mà..."
————
Trên Hồ Vọng Nguyệt.
Lý Thông Nhai nhẹ nhàng bước trên mặt nước, từng bước một lơ lửng trên không, Giang Hà Chân nguyên trong suốt tuôn ra từ thanh kiếm màu xám trắng trên tay hắn, biến thành từng đợt kiếm quang phun trào ra, hắn cúi đầu nhìn xuống ngạc thú quấn quanh dưới nước, nắm pháp quyết lặng im lơ lửng trên không.
Máu đỏ thẫm từ từ lan tỏa trong sông, ngạc thú có vẻ khó chịu, ánh sáng nước trên mặt hồ liên tục chớp lóe, mấy chục đạo khí nhận trong suốt phá không và bay về phía Lý Thông Nhai.
Lý Thông Nhai bước về phía trước, né được hầu hết các đòn tấn công của ngạc thú. Quanh người hắn thủy quang lấp lóe, chắn lại hai luồng khí nhận uốn lượn tấn công. Trong lòng, hắn tự nhủ:
"Pháp quyết 'Giang Hà Nhất Khí' trong 'Thanh Khí thuẫn' còn khá vững chắc, ngạc thú này không hiểu phép thuật, chỉ dựa vào pháp lực tập trung không ngừng, không những hao phí rất nhiều mà còn không đánh thủng được lá chắn của ta."
Thủy thú này không có truyền thừa gì, hoàn toàn dựa vào bản năng tu luyện đến đỉnh phong Thai Tức, không biết đã hấp thụ bao nhiêu năm, tu luyện được một lượng nhỏ Thanh Linh khí, mới tấn cấp luyện khí.
Thấy đòn tấn công không hiệu quả, ngạc thú nhanh chóng lặn xuống, ngược dòng nước chạy về phía thượng lưu, Lý Thông Nhai tự nhiên theo sát.
Lý Thông Nhai hai năm trước đã đột phá luyện khí tầng một, liền nghĩ đến việc giết một con yêu thú luyện khí để cúng tế pháp kính. Sau một năm rưỡi tìm kiếm trong núi, các yêu thú hoặc là quỷ quyệt như cáo, hoặc là mạnh mẽ hơn người, cuối cùng mới tìm được con ngạc thú ngốc nghếch này, tất nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.
Luyện Khí kỳ đã có thể đạp không mà đi, dù không nhanh như phi toa, chỉ nhanh hơn đỉnh phong Thai Tức chạy toàn lực khoảng ba bốn phần, nhưng ngạc thú đã bị hắn mai phục bị thương, tự nhiên không thể chạy xa.
"Huyền Thủy Kiếm quyết " và "Giang Hà Nhất Khí Quyết" khá phù hợp, khiến cho kiếm quang phát ra mạnh thêm một hai phần, làm Lý Thông Nhai vui mừng không thôi. Hai đợt kiếm khí nhẹ trúng phần lưng của ngạc thú, đau đớn đến độ khiến nó quằn quại không ngừng.
Sợ kia Yêu vật sắp chết phản công, Lý Thông Nhai chỉ theo sau, thỉnh thoảng vung kiếm, không ngừng tiêu hao sức lực của ngạc thú.
Cuối cùng ngạc thú không chịu nổi, tức giận rống lên, từ dưới nước bất ngờ nhảy lên, tạo nên một làn sóng lớn, nhảy lên cắn Lý Thông Nhai. Lý Thông Nhai đáp trả bằng một đòn kiếm trúng phần lưng của yêu thú, rút lui về phía sau, giữ khoảng cách liên tục tạo thêm vết thương trên người ngạc thú.
Sau nửa giờ vật lộn, ngạc thú cuối cùng cũng kiệt sức nằm gục trên bờ. Lý Thông Nhai cố ý không giết chết yêu thú, mà là đánh vào nó 'Giang Hà Chân nguyên' để khóa chặt sinh mệnh và tu vi của yêu thú, sợ rằng giết chết nó mất.
Sau khi xác định ngạc thú không còn nguy hiểm đến tính mạng, Lý Thông Nhai mới kéo đuôi của yêu thú, như thể kéo một ngọn núi nhỏ, đi về phía thôn.