Kha Tuyết nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô không liên lạc được với đạo diễn, chỉ có WeChat của trợ lý đạo diễn, nhưng trợ lý cũng không thông báo gì cho cô. Cảm thấy có gì đó kỳ lạ, Kha Tuyết không làm ầm ĩ lên mà bắt đầu trò chuyện với chuyên viên trang điểm.
Quá trình hóa trang kéo dài hai đến ba tiếng. Dù chuyên viên trang điểm không ưa cô lắm, nhưng để g.i.ế.c thời gian, thỉnh thoảng họ cũng trao đổi vài câu.
“Đạo diễn Trương có vẻ rất thích M thành nhỉ? Tôi nhớ có nhiều cảnh quay ở trường quay Hoàng Long,” Kha Tuyết nói.
Trường quay Hoàng Long là một trong những trường quay lớn nhất trong nước, được nhiều đạo diễn ưa chuộng. Lần này, đạo diễn Trương cũng chọn quay ở đây.
Câu nói tưởng chừng bình thường, nhưng chuyên viên trang điểm lại đáp lại với giọng châm chọc: “Đúng vậy, nếu không phải cô đề xuất đạo diễn Trương quay ở đây, chúng tôi đâu phải chịu khổ thế này.”
Kha Tuyết hơi nghi ngờ, nhìn quanh một chút rồi chợt hiểu ra. Trước đó, đạo diễn Trương từng gọi điện cho cô, nhờ cô xem giờ lành để khởi máy quay. Cô nhận thấy thời gian đạo diễn chọn khá tốt, nhưng địa điểm quay lại là Thanh Đỉnh Sơn, mà năm nay đạo diễn Trương kỵ màu xanh lơ, đại hung. Cô đề nghị đổi địa điểm, và đạo diễn Trương đã chuyển sang trường quay Hoàng Long. Tuy nhiên, nơi này vào mùa hè cực kỳ nóng, nhiệt độ có thể lên tới 33°C, khiến cả đoàn phim mệt mỏi và bực bội. Không thể trách đạo diễn, họ đổ hết lỗi lên Kha Tuyết.
Nhưng tại sao cả đoàn phim lại biết chuyện này? Kha Tuyết đang suy nghĩ thì đột nhiên đạo diễn Trương bước vào phòng trang điểm, giận dữ hét lên: “Tiểu Chu đâu? Tại sao con kênh vẫn chưa được đào? Cảnh này rất quan trọng!”
Nói xong, ông ta ném kịch bản xuống đất.
“Đạo diễn, ban quản lý trường quay không cho phép chúng tôi tự ý thay đổi địa hình,” trợ lý Tiểu Chu đáp lại, vẻ mặt đầy bất lực.
“Sao cậu không thương lượng với họ? Sợ tốn tiền à? Đồ ngu!” Đạo diễn Trương quát lớn.
Mọi người im lặng, cúi đầu, không dám lên tiếng vì sợ bị đạo diễn trút giận.
Đúng lúc đó, một cô gái mặc váy tím bước vào, nhẹ nhàng nói: “Đạo diễn Trương, đây không phải lỗi của Tiểu Chu. Thời tiết nóng thế này, hay là chúng ta chuyển về quay ở Thanh Đỉnh Sơn đi.”
“Nhưng...” Đạo diễn Trương do dự, nhớ lại lời Kha Tuyết nói về màu xanh lơ không tốt.
“Nghe nói nơi đó đã đổi tên thành Tình Định Sơn rồi,” cô gái váy tím nói, giọng nhẹ nhàng, tiến lại gần và ôm lấy cánh tay đạo diễn. “Nơi đó có núi non, sông nước, chắc chắn sẽ thuận lợi hơn trường quay Hoàng Long.”
Đạo diễn Trương lưỡng lự. Kế hoạch quay phim ban đầu được dựa trên địa hình của Thanh Đỉnh Sơn, giờ đổi địa điểm sẽ gây ra nhiều rắc rối. Nhưng trường quay Hoàng Long quá nóng, ai nấy đều bực bội. Nghe nói Tình Định Sơn chỉ khoảng 26°C, rất mát mẻ và dễ chịu.
“Thôi được, hôm nay nghỉ, ngày mai chuyển sang Tình Định Sơn,” đạo diễn Trương quyết định.
Cả đoàn phim vui mừng, còn Kha Tuyết ngồi trong góc, thở dài. Cô biết mình không thể tránh được chuyện này.
Hôm sau, Kha Tuyết theo đoàn phim đến M thành. Qua trò chuyện, cô biết cô gái váy tím tên là Đường Vi, đóng vai nữ phụ số 4 và có quan hệ khá thân thiết với đạo diễn Trương. Kha Tuyết hiểu ngay ý nghĩa đằng sau “quan hệ thân thiết” đó.
Khí hậu ở M thành rất dễ chịu. Đoàn phim di chuyển bằng xe buýt đến Tình Định Sơn. Dọc đường, cảnh thành phố dần nhường chỗ cho những ngọn núi xanh mát, không khí trong lành khiến ai nấy đều cảm thấy như đang đi du lịch.
Kha Tuyết đang thiu thiu ngủ thì xe đột ngột phanh gấp, khiến mọi người lao về phía trước. Một vài người bị đập đầu.
“Lái kiểu gì vậy? Đau hết cả đầu rồi!”
“Đồ đạc của tôi rơi hết rồi!”
“Có thể lái cẩn thận hơn không?”
Tài xế vội vàng giải thích: “Xin lỗi, có người chặn đường, họ đang khóc lóc kia kìa!”
Mọi người nhìn ra ngoài, thấy một cặp nam nữ đang chặn xe. Người phụ nữ quỳ giữa đường, liên tục cúi đầu van xin: “Xin hãy cho chúng tôi đi cùng! Tôi sẽ trả tiền!” Cô ta lục trong túi, lôi ra tiền mặt và cả dây chuyền vàng.
Đạo diễn Trương từ xe phía sau bước xuống, hỏi: “Hai người sao thế? Gặp chuyện gì à?”
“Có người muốn g.i.ế.c chúng tôi!” Người phụ nữ nắm chặt áo đạo diễn Trương, mắt đầy sợ hãi. “Xin hãy cứu chúng tôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đạo diễn Trương ngạc nhiên: “Đây là quốc lộ, đầy camera an ninh, ai dám làm chuyện đó giữa ban ngày?”
Vừa dứt lời, mấy chiếc xe đen phóng tới, dừng lại bên đường. Một nhóm người bước xuống.
Người phụ nữ hét lên, run rẩy chỉ về phía họ: “Chính là họ! Họ muốn g.i.ế.c tôi và Tần Cường!”
Đạo diễn Trương nhìn kỹ, rồi nhận ra: “Trưởng thôn Vương?”
“Ha ha, đạo diễn Trương, sao lại gặp ông ở đây?”
Hóa ra địa điểm quay phim của đoàn chính là thôn của trưởng thôn Vương.
Người phụ nữ nghe vậy, lập tức ngất xỉu. Người đàn ông đi cùng dường như bị câm, chỉ biết ôm đầu chạy nhưng bị trưởng thôn Vương và người của ông ta chặn lại.
Sau đó, mọi người được đưa về thôn. Trưởng thôn Vương kể lại sự tình. Hóa ra cặp đôi này là người yêu nhau, nhưng cô gái là người đông thôn, còn chàng trai lại là người tây thôn. Hai thôn từ xưa đã thù địch, thậm chí từng đánh nhau c.h.ế.t người. Việc hai người yêu nhau bị coi là phạm vào điều cấm kỵ. Dân làng đe dọa sẽ g.i.ế.c Tần Cường nếu cô gái không chấm dứt quan hệ. Quá sợ hãi, cô đã bỏ trốn cùng Tần Cường.
“Chúng tôi chỉ dọa thôi, ai ngờ cô bé lại sợ thế,” trưởng thôn Vương nói. “Hơn nữa, mối thù giữa hai thôn đã kéo dài trăm năm, không dễ gì hóa giải.”
Đạo diễn Trương lắc đầu: “Chuyện tình cảm thật không dễ dàng.”
Tần Cường bị nhốt trong một căn phòng nhỏ. Kha Tuyết nhìn thấy cậu ta đổ mồ hôi đầy trán, có lẽ đã bị đông thôn đối xử tệ. Một người câm, không thể nói được, dễ bị bắt nạt.
Đạo diễn Trương tỏ ra áy náy, vì Tần Cường bị bắt cũng do đoàn phim chặn lại.
Kha Tuyết suy nghĩ một chút, rồi bất ngờ hỏi trưởng thôn Vương: “Trưởng thôn, ông đã kết hôn hai lần phải không?”
Trưởng thôn Vương ngạc nhiên: “Sao cô biết? Tôi chưa từng kể với ai chuyện này.”
Đạo diễn Trương cười, chỉ vào Kha Tuyết: “Đừng coi thường cô ấy, cô ấy là một nhà tiên tri đấy.”
Kha Tuyết tiếp tục: “Không chỉ vậy, tôi còn biết người vợ đầu của ông là người ngoại thôn. Bà ấy bị lạc trong núi và mất tích, để lại đứa con nhỏ mới sinh.”
Trưởng thôn Vương sửng sốt, run rẩy hỏi: “Cô... cô biết bà ấy ở đâu?”
“Bà ấy đã rơi xuống vách núi và qua đời, nhưng đứa bé may mắn sống sót,” Kha Tuyết nói.
Trưởng thôn Vương chợt nhìn về phía Tần Cường: “Không lẽ...”
“Đúng vậy, Tần Cường chính là con trai ông. Năm đó cậu ấy được người tây thôn nhặt về nuôi,” Kha Tuyết tiết lộ.
Trưởng thôn Vương đứng lặng, nước mắt lưng tròng. Ông tiến lại gần Tần Cường, nhìn kỹ khuôn mặt cậu ta và nhận ra nét giống mình một cách kỳ lạ. Tần Cường chính là con trai ông!
Ông ôm chầm lấy Tần Cường, nhưng cậu ta vẫn còn giận dữ, không chấp nhận sự thật này. Tần Cường đã lớn lên với tư tưởng căm thù đông thôn, khó lòng tiếp nhận ngay lập tức.
Phiêu Vũ Miên Miên
“Không sao, không sao,” trưởng thôn Vương xoa dịu, quay lại nắm tay Kha Tuyết: “Hôm nay thật sự cảm ơn cô, đã giúp tôi tìm lại con trai. Tối nay tôi sẽ làm tiệc lớn, mời cả đoàn phim ăn uống thỏa thích!”
Cả đoàn phim vui mừng, ai nấy đều cảm ơn Kha Tuyết. Ngay cả Đường Vi cũng gượng gạo nói: “Kha Tuyết giỏi thật, chỉ vài câu đã đổi được cả bữa tiệc.”
Kha Tuyết không quan tâm lắm. Cô nhìn về phía Tần Cường, thấy cậu ta vẫn đang giận dữ, đồ ăn bị đánh đổ trên sàn. Cô cầm một miếng gà, nhét qua khe hở của tấm ván gỗ, nói nhỏ: “Nếu muốn sống, hãy ăn đi. Nếu không, cậu sẽ c.h.ế.t sớm thôi.”
Tần Cường ngẩn người.
Kha Tuyết mỉm cười: “Đừng lo, oan ức sẽ được giải, thù hận sẽ được trả. Không ai có thể trốn mãi được.”