“Cậu trai trẻ, đừng lỗ mãng, cậu không trêu vào bọn họ được đâu”, tài xế lớn tiếng nhắc nhở Đông Phương Hạ.
Nhắc nhở Đông Phương Hạ? Đông Phương Hạ là người nào chứ, tạm không nói đến là Huyết Lang của Lang Quân, bá vương xã hội đen phía bắc nước Z.
Anh còn là hoàng thái tử danh xứng với thực của Yên Kinh! Chọc đến anh không phải là chọc đến diêm vương sao! Lúc Đông Phương Hạ mở cửa xe bước ra, một đám các cậu ấm vênh váo hống hách vây lấy! Nhưng đúng lúc tài xế lo Đông Phương Hạ sẽ bị chịu thiệt, thì đám cậu ấm đó đều ngạc nhiên trợn tròn mắt! Cho dù hôm nay Đông Phương Hạ có ăn mặc giản dị như thế nào, nhưng dáng vẻ của anh đã khắc sâu vào trong lòng tất cả các cậu ấm ở Yên Kinh! Các cậu ấm ở Yên Kinh coi trời bằng vung, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất một mình Đông Phương Hạ.
Cho dù là đám người của Tô Phác Du, cũng không thể chọc nổi Đông Phương Hạ.
Nhìn thấy Đông Phương Hạ giận dữ bước ra, đám các cậu ấm đó lập tức bị dọa sợ vỡ mật, vừa rồi vẫn còn dáng vẻ tự cao tự đại, lúc này lại trở nên khép na khép nép, sắc mặt của tất cả bọn chúng đều thảm bại, có kẻ còn run rẩy! Bước lên phía trước, ánh mắt sắc bén của Đông Phương Hạ lần lượt quét qua đám người, lạnh lùng hỏi: “Mấy người là người của ai?” “Chúng tôi là người của cậu Tô! Cậu Đông Phương, chúng tôi không biết là cậu…tôi…”, một cậu ấm lo lắng nói.