“Ta đã từng viết thư cho ngươi, nói cho ngươi biết âm mưu của Tô Thanh Nhi, nói cho ngươi biết dã tâm của thừa tướng. Nhưng ngươi có tin không?”
“Ngươi không tin. Ngươi chỉ tin vào ánh trăng sáng của mình, chỉ tin vào tương lai quyền thế mà nhạc phụ tương lai có thể mang đến cho ngươi.”
“Ngươi xem ta như một quân cờ bỏ đi, không chút do dự mà vứt bỏ.”
“Từ khoảnh khắc ấy, giữa ta và ngươi, chỉ còn thù, không còn ân.”
Ta quay người, đối mặt với văn võ bá quan.
“Quốc gia không thể một ngày vô quân. Bệ hạ long thể bất an, Thái tử đức không xứng vị, lại còn cấu kết ngoại địch, tội ác tày trời.”
“Ta đề nghị, do Tam hoàng tử Lý Tuấn, người vốn có tiếng hiền đức, nhân từ yêu dân, tạm thời giám quốc, chờ bệ hạ hồi phục rồi định đoạt sau.”
Tam hoàng tử Lý Tuấn là con của cung nữ, từ nhỏ không được coi trọng.
Nhưng y khiêm nhường, cần cù hiếu học, được lòng cả triều và dân.
Quan trọng hơn, y luôn bị phe Lý Triệt và Tô Triết chèn ép, kẻ thù trời sinh với bọn họ.
Nâng đỡ y là lựa chọn tốt nhất.
Lời ta vừa dứt, lập tức có nhiều trung thần từng bị đàn áp đứng ra hưởng ứng.
“Thần phụ nghị! Tam hoàng tử nhân đức, có thể gánh trọng trách!”
“Thần phụ nghị!”
Thừa tướng Tô Triết thấy thế cục đã mất, vẫn cố vùng vẫy lần cuối.
“Không thể! Từ xưa đến nay lập trưởng không lập ấu! Thái tử là gốc nước, sao có thể dễ dàng phế bỏ để lập…”
“Gốc nước?”
Hoắc Thanh Sơn hừ lạnh, rút phắt thanh đ.a.o, kề lên cổ hắn.
“Kẻ cấu kết địch phản quốc như ngươi, cũng xứng nói hai chữ ‘gốc nước’?”
“Người đâu!”
Ta ra lệnh: “Bắt gian tướng Tô Triết, Thái tử Lý Triệt cùng toàn bộ phe cánh Tô thị, giam vào Thiên Lao, chờ xử!”
“Tuân lệnh!”
Quân Bắc cảnh như hổ như sói xông vào.
Lý Triệt và Tô Triết, cùng bè đảng, chẳng còn sức phản kháng, bị kéo đi.
Tô Thanh Nhi, con gái thừa tướng từng cao cao tại thượng, bị hai binh sĩ to khỏe lôi ra ngoài như lôi xác c.h.ế.t.
Khi nàng ta đi ngang qua ta, ánh mắt chứa đầy oán độc, gắt gao nhìn ta chằm chằm.
“Thẩm Vi! Dù ta có c.h.ế.t, làm ma cũng không tha cho ngươi!”
Ta nhìn xuống nàng từ trên cao, lạnh nhạt đáp:
“Bất cứ lúc nào, ta chờ.”
Ba ngày sau, lão hoàng đế băng hà.
Dưới “đề nghị” của ta và “sự ủng hộ” của ba mươi vạn quân Bắc cảnh, Tam hoàng tử Lý Tuấn thuận lợi đăng cơ, trở thành tân đế.
Việc đầu tiên tân đế làm là ra chỉ điều tra kỹ vụ án Thái tử cấu kết phản quốc.
Chứng cứ xác thực, sắt đá như núi.
Lý Triệt bị phế làm thứ dân, giam suốt đời trong hoàng lăng.
Tô gia toàn tộc, bị xử trảm ngay tại pháp trường.
Ngày hành hình, ta đến xem.
Lý Triệt trong xe tù đã chẳng còn hình người.
Tóc hắn ta rối bù, ánh mắt trống rỗng, như một kẻ điên.
Thấy ta, hắn ta bỗng phát cuồng, liều mạng lay song sắt.
“Vi Vi! Vi Vi! Cứu ta! Ta biết sai rồi! Ta thật sự biết sai rồi!”
Ta không đáp.
Tô Thanh Nhi trên pháp trường khóc đến xé lòng.
Nàng ta không còn là quý phi cao quý nữa, mà chỉ là một người nữ nhân tầm thường, sắp bị c.h.é.m đầu.
“Thẩm Vi! Đồ nữ nhân độc ác! Ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu! Ta đợi ngươi dưới địa ngục!”
Lời nguyền rủa độc địa của nàng ta tan vào gió.
Ta lạnh lùng nhìn họ bị đ.a.o phủ ấn xuống đoạn đầu đài.
Đ.a.o giơ lên, c.h.é.m xuống.
M.á.u b.ắ.n ba thước.
Khoảnh khắc đó, trong lòng ta không có khoái cảm báo thù.
Chỉ còn lại khoảng trống mênh mông.
Mọi chuyện… đều đã kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta không ở lại kinh thành.
Nơi này, không thuộc về ta.
Ta dâng biểu xin từ chức, trả lại binh quyền, chuẩn bị trở về Bắc cảnh.
Tân đế nhiều lần giữ ta lại, thậm chí hứa phong ta làm nữ vương gia đầu tiên trong lịch sử Đại Chu, cùng quốc gia vinh suy.
Ta từ chối.
Quyền lực, phú quý, với ta, chỉ là mây bay.
Ta chỉ muốn trở lại mảnh đất gió cát, rượu mạnh, nơi có ba mươi vạn huynh đệ của ta.
Ngày rời thành, Hoắc Thanh Sơn đến tiễn.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Hắn vẫn là dáng vẻ cũ, độc nhãn, râu ria lún phún, khoác bộ giáp cũ đã bạc màu.
“Thật muốn đi sao?” Hắn hỏi.
“Ừ.”
“Không ở lại làm nữ vương gia của ngươi?”
“Không hứng thú.”
Hắn im lặng rất lâu.
Rồi rút trong n.g.ự.c ra một vật, nhét vào tay ta.
Đó là một đóa hoa tường vi, được khắc bằng răng sói.
Nét khắc rất thô, có phần vụng về.
“Tặng ngươi.”
Hắn khàn giọng nói: “Ta… ta tự tay khắc.”
Ta nhìn bông tường vi bằng răng sói trong tay, lại nhìn gương mặt vì căng thẳng mà hơi đỏ của hắn, bỗng nhiên bật cười.
Ba năm qua, lần đầu tiên ta cười thật lòng.
“Hoắc Thanh Sơn.”
Ta nói: “Ngươi có phải… thích ta không?”
Hắn bị ta hỏi đến luống cuống như một cậu trai mới lớn.
“Ta… ta không có… đừng nói bậy!”
“Vậy sao mặt ngươi đỏ?”
“Gió… gió lớn quá, cát thổi đấy!”
Ta cười càng vui.
Ta cẩn thận cất bông tường vi vào người.
“Hoắc Thanh Sơn.”
“Hả?”
“Ngươi có muốn theo ta về Bắc cảnh không?”
Hắn ngẩng phắt đầu, trong độc nhãn bừng lên ánh sáng vui sướng.
“Ta… ta tất nhiên muốn! Ngươi đi đâu, ta theo đó!”
“Vậy tốt.”
Ta xoay người lên ngựa, đưa tay về phía hắn.
“Từ nay, ngươi chính là phó soái của ta.”
Hắn ngẩn người, rồi nở nụ cười thật tươi, cười đến ngốc.
Hắn nắm lấy tay ta, nhảy lên ngựa, ngồi phía sau ta.
“Giá!”
Ta vung roi, tuấn mã hí dài, phóng thẳng về phía chân trời phương bắc.
Hoàng hôn kéo dài bóng chúng ta thật dài, thật dài.
Phồn hoa kinh thành, tranh đấu quyền thế, tất cả đều bị chúng ta bỏ lại phía sau.
Nửa đời trước của ta, vì một người tên Lý Triệt mà rơi vào địa ngục.
Nửa đời sau của ta, sẽ cùng người tên Hoắc Thanh Sơn ấy, giữa đất trời rộng lớn Bắc cảnh, sống thật với chính mình.
Còn giang sơn kia ư?
Ai muốn, cứ việc lấy.
Ta, Thẩm Vi, chỉ cần con ngựa của ta, ngọn thương của ta, và người nam tử nguyện vì ta mà buông bỏ tất cả.
Thế là đủ rồi.
- Hoàn văn -