Huyết Sắc Tường Vi

Chương 2



Ánh mắt ta dịu mà kiên định, miệng khe khẽ phát ra tiếng “suỵt suỵt” trầm thấp, đó là âm thanh phụ thân từng dạy ta, để xoa dịu ngựa.

 

“Đạp Tuyết” ban đầu còn cảnh giác, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ cảnh báo.

 

Nhưng ta vẫn đứng yên, ánh mắt không né tránh.

 

Nó dường như cảm nhận được ta không có ác ý, từ từ, dè dặt cúi đầu, dùng mũi khẽ ngửi lòng bàn tay ta.

 

Hơi thở nóng hổi phả lên da, ngưa ngứa.

 

Ta nắm lấy thời cơ, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên cổ nó, vuốt dọc theo lớp lông, vừa đủ mạnh, vừa đủ mềm.

 

“Đạp Tuyết” vẫy đuôi một cái, thân thể căng cứng dần thả lỏng.

 

Tiếng cười quanh ta chợt tắt.

 

Mấy tên quản ngựa trố mắt nhìn ta, như thấy quỷ.

 

Lúc này ta mới cầm bàn chải, nhúng nước, bắt đầu chải từ lưng “Đạp Tuyết”, từng nhịp đều đặn, đâu ra đấy.

 

Động tác của ta thành thạo, lực vừa phải, luôn chạm đúng chỗ khiến ngựa thấy dễ chịu.

 

“Đạp Tuyết” thoải mái nhắm mắt lại, ngoan ngoãn như một con mèo lớn.

 

Đã chế phục được ngựa đầu đàn, mấy con còn lại chẳng đáng kể.

 

Ngựa là loài hiểu người, cũng có tôn ti bầy đàn.

 

Ngựa đầu đàn phục ta, đám còn lại tự nhiên chẳng dám sinh sự.

 

Ta chải từng con một, động tác càng lúc càng thuần thục.

 

Lúc đầu, bọn quản ngựa còn đứng xem cười cợt, dần dần, nét mặt chúng chuyển từ kinh ngạc sang kính phục.

 

Trời ngả về chiều, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả doanh trại.

 

Khi ta chải xong con ngựa cuối cùng, đứng thẳng lưng lên, chỉ thấy hai tay tê dại, lưng đau như gãy.

 

Lòng bàn tay bị bàn chải mài rách, rát bỏng.

 

Nhưng ta vẫn đứng thẳng người.

 

Mấy quản ngựa không còn dám coi thường ta nữa. 

 

Một người lớn tuổi hơn, lặng lẽ đưa cho ta một chiếc bánh bao khô và một bát nước.

 

“Cô nương… ngươi thật giỏi.” 

 

Y ấp úng nói: “Chúng ta phục rồi.”

 

Ta nhận lấy bánh bao, không khách sáo, c.ắ.n từng miếng to.

 

Dù khô cứng, khó nuốt, nhưng đó là bữa cơm đầu tiên ta tự mình giành được bằng sức lực của bản thân.

 

Nuốt miếng cuối cùng, ta nhìn về hướng đại trướng.

 

Hoắc Thanh Sơn, đây mới chỉ là ngày đầu tiên thôi.

 

3

 

Ta ở chuồng ngựa nửa tháng liền.

 

Nửa tháng ấy, ta trở thành một giai thoại trong doanh trại Bắc cảnh.

 

Tiểu thư quý tộc bị thái tử bỏ rơi, giao cho Độc nhãn lang làm trò tiêu khiển của, không khóc không kêu, không treo cổ, ngược lại, lại khiến cả chuồng ngựa những chiến mã dữ dằn phục tùng.

 

Ta không chỉ chải ngựa, còn tận dụng kiến thức phụ thân dạy để pha chế cỏ, nhận ra những bệnh ẩn của một vài con.

 

Có hai con bị rối loạn tiêu hóa, ta dùng vài vị t.h.u.ố.c cỏ chữa khỏi, thế là uy tín của ta trong số mấy người chăm ngựa lên đến đỉnh điểm.

 

Họ không còn gọi ta là “tiểu nương tử” nữa mà cung kính gọi một tiếng “Thẩm cô nương”.

 

Hoắc Thanh Sơn dường như quên mất sự tồn tại của ta.

 

Hắn không còn đến chuồng ngựa, cũng không truyền đâu gọi ta.

 

Nhưng ta biết, hắn vẫn đang theo dõi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gã thân binh đưa ta đến chuồng ngày nào, mỗi ngày đều đứng không xa mà ngó từng động tĩnh của ta.

 

Ta chờ đợi một cơ hội.

 

Cơ hội đến rất nhanh.

 

Một ngày kia, Bắc cảnh thổi lên cơn gió trắng hiếm thấy, tuyết phủ kín núi non; trinh sát báo rằng một đạo tinh binh Bắc Man lợi dụng bão tuyết tấn công chớp nhoáng vào một tiền đồn của ta.

 

Trống báo động vang khắp doanh trại, bầu không khí lập tức căng như dây đàn.



Hoắc Thanh Sơn khoác giáp y, bước ra khỏi đại trướng, mặt đầy hưng phấn háu chiến. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Hắn phi người lên “Đạp Tuyết”, định tự mình dẫn quân xuất kích.

 

Ngay lúc đó, ta chặn trước ngựa hắn.

 

“Tướng quân!” 

 

Hoắc Thanh Sơn giật cương, từ trên cao nhìn xuống, độc nhãn toát ra đầy sát khí: 

 

“Cút đi! Đừng chắn đường!”

 

“Tướng quân, trời bão tuyết không nên manh động!” 

 

Ta ngẩng mặt lên, để những bông tuyết lạnh rơi lên mặt:

 

“Bắc Man gỏi nhất là phục kích trong gió tuyết nhất, đi lúc này hiểm nhiều hơn lợi!”

 

“Ngươi thì biết cái gì?” 

 

Hoắc Thanh Sơn khinh khỉnh lạnh nhạt: 

 

“Chúng dám đ.á.n.h đồn ta, ta sẽ trả gấp trăm lần! Đó là quy củ của Bắc cảnh quân ta!”

 

“Quy tắc là c.h.ế.t, người là sống!” 

 

Ta gấp gáp nói: “Phụ thân ta từng dạy, đ.á.n.h với Bắc Man, thiên thời địa lợi quan trọng hơn mấy phút hào khí! Lúc này tướng quân dẫn quân xông vào bão tuyết là đưa lợi thế cho đối phương!”

 

“Phụ thân ngươi? Thẩm Hiệu?” 

 

Hoắc Thanh Sơn cười khẩy: “Cái lối cũ ấy đã lỗi thời! Ở Bắc cảnh này, quy tắc là do Hoắc Thanh Sơn ta đặt ra!”

 

Hắn khẹp bụng ngựa, toan định vượt qua ta. 

 

Ta cương quyết, dang rộng hai tay, chặn ngang.

 

“Nếu tướng quân cứ nhất định phải đi thì hãy dẫm qua thân ta đi!”

 

Hoắc Thanh Sơn hoàn toàn bị chọc giận, hắn đột ngột rút roi ở thắt lưng, quất mạnh về phía ta!

 

“Đồ không biết điều!”

 

Roi da xé gió rít lên, ta nhắm mắt lại.

 

Ta cá hắn không dám trước mặt tam quân g.i.ế.t ta.

 

Cơn đau dữ dội như tưởng tượng không đến.

 

Ta mở mắt, thấy roi da dừng cách đầu mũi ta chưa đầy một tấc.

 

Hoắc Thanh Sơn nắm chặt roi, gân tay lộ rõ, độc nhãn kia như phun lửa, gắt gao trừng ta.

 

Cả doanh trại im bặt, tất cả binh sĩ dán mắt về phía chúng ta.

 

Giằng co chừng nửa khắc, hắn bỗng thứ roi, lật người xuống ngựa, túm cổ áo ta, lôi xềnh xệch như kéo một xác c.h.ế.t vào đại trướng.

 

“Bịch” màn trướng rơi, che khuất tầm mắt mọi người.

 

Hắn đạp ta xuống mạnh, rút đ.a.o ở hông, lưỡi đ.a.o chĩa thẳng vào yết hầu ta.

 

“Thẩm Vi, ngươi thật nghĩ ta không dám g.i.ế.t ngươi sao?”

 

Lưỡi d.a.o lạnh chạm da, ta cảm nhận rõ cái lạnh của cái c.h.ế.t, nhưng ta không sợ.

 

“Ngươi sẽ không làm.” 

 

Ta nói từng chữ một: “Bởi vì điều ta nói là đúng.”