“Tại sao! Tại sao chứ!”
Trong tân phòng đầy những dải lụa đỏ, Tiêu Tĩnh An hất mạnh đĩa long nhãn và táo đỏ xuống đất, vẻ mặt điên cuồng.
“Tại sao nàng ta lại may mắn đến thế, lần nào cũng có thể thoát nạn!”
Nha hoàn báo tin run run lên tiếng:
“Công chúa…”
“Cạch” cửa mở ra, Tần Diên Xuyên trong hỷ phục đỏ thẫm bước vào, trông thấy cảnh tượng trước mắt.
“Ra ngoài đi.”
Đám hạ nhân như được đại xá, vội vàng lui hết ra ngoài, đóng cửa lại.
“Tại sao?”
Tiêu Tĩnh An cau mày, quay đầu nhìn Tần Diên Xuyên, lẩm bẩm:
“Tại sao người có da thịt với Phương Trạch lại không phải là nàng ta?”
“Tĩnh An, nàng bình tĩnh đi.”
Tần Diên Xuyên nắm lấy vai nàng, nói:
“Chuyện đã đến nước này rồi, đừng bận tâm đến người khác nữa. Chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình, được không?”
“Không được!”
Tiêu Tĩnh An siết chặt ngực, nước mắt lăn dài trên má.
“Mỗi lần nghĩ đến kiếp trước, khi ta chịu khổ ở nơi man di Tây Nhung, còn nàng ta lại gả cho chàng, trở thành thê t.ử của chàng, trong lòng ta liền thấy không cam tâm.”
Tần Diên Xuyên thở dài, ôm nàng vào lòng.
“Chỉ cần nghĩ đến việc nàng ta sống yên ổn, ta liền thấy khó chịu.”
Như chợt nghĩ ra điều gì, Tiêu Tĩnh An bật dậy:
“Có phải… nàng ta cũng trọng sinh rồi không?”
Nghĩ lại bao chuyện xảy ra gần đây, Giang Hy Hòa cứu Thái tử, phá kế hoạch của Gia Định huyện chủ, hôm nay lại thoát nạn một lần nữa, nàng ta có phải cũng sống lại rồi chăng?
“Sao có thể được?”
Tiêu Tĩnh An nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Diên Xuyên:
“Nàng ta không thể trọng sinh đâu, đúng không? Ta là hoàng tộc cao quý, chàng là con cưng của trời, ông trời thương xót chúng ta nên mới cho chúng ta cơ hội làm lại. Còn nàng ta là gì? Làm sao nàng ta có được cơ duyên trọng sinh chứ?”
“Nhưng nếu nàng ta thật sự trọng sinh, có phải sẽ lại tranh giành chàng với ta không? Vậy ta phải làm sao?”
Tần Diên Xuyên ôm nàng chặt hơn, khẽ vuốt tóc nàng, dịu giọng nói:
“Sẽ không đâu. Ông trời cho chúng ta trọng sinh, là vì cảm động trước chân tình của chúng ta. Chúng ta sẽ không bao giờ phải chia ly nữa.”
“Còn về Giang Hy Hòa, ta không rõ nàng ta có trọng sinh hay không, nhưng nàng ta nhiều lần phá hỏng kế hoạch của Tam hoàng tử, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.”
Nghe vậy, mắt Tiêu Tĩnh An sáng rực lên.
“Phải, nàng ta phá hỏng kế hoạch của hoàng huynh, hoàng huynh sẽ không tha cho nàng ta. Đến lúc đó, căn bản chẳng cần ta ra tay.”
“Vì vậy, công chúa đừng lo lắng nữa. Nay chúng ta đã thành thân, chỉ cần an tâm sống tốt cuộc đời của mình là được.”
Tiêu Tĩnh An mềm nhũn trong lòng hắn, như chợt nghĩ ra điều gì, bèn mỉm cười.
“Giờ Thái t.ử chưa c.h.ế.t, tên hoàng huynh vô tình vô nghĩa kia của ta, chắc phải bận rộn lắm rồi.”
Kiếp trước, khi nàng từ Tây Nhung hòa ly trở về triều, Tần Diên Xuyên vừa mới mất thê tử.
Sau khi nàng gả cho Tần Diên Xuyên, hai người quả thật đã có những tháng ngày hòa thuận yên ấm.
Nhưng về sau, khi hoàng huynh đăng cơ, tính tình y càng thêm đa nghi, bắt đầu ngờ vực Tần Diên Xuyên.
Tần Diên Xuyên nói, hắn ta biết quá nhiều bí mật của hoàng thượng, mà hoàng thượng thì không bao giờ yên tâm với điều đó.
Quả nhiên, Tần Diên Xuyên ra đi trước nàng.
Khi hắn ta mất, nước mắt của Tiêu Tĩnh An cũng đã cạn khô.
Nửa đời đầu của nàng sống trong nhung lụa, ở Tây Nhung chịu khổ mười năm, ý chí gần như bị mài mòn hết.
Khó khăn lắm mới được hòa ly trở về triều, hưởng vài năm yên ổn, thì phu quân lại bị chính ca ca ruột của mình hại c.h.ế.t.
Sau khi Tần Diên Xuyên qua đời, hắn ta để lại một phong thư, trao tận tay nàng.
Trong thư, hắn ta viết rằng điều hối hận nhất trong đời, là nhìn nàng si mê đuổi theo Tiêu Hàm Quang mà chẳng được hồi đáp, khiến hắn ta cũng chỉ dám dè dặt che giấu tình cảm, về sau lại xảy ra chuyện với Giang Hy Hòa, khiến cả hai không còn duyên phận trong đời này.
Đến khi sứ thần Tây Nhung đến triều, tai họa cũng từ đó mà bắt đầu.
Khi ấy, quốc vương Tây Nhung vừa kế vị, nghe nói là người vô cùng lợi hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Y đề nghị cùng Đại Lân quốc liên hôn, vốn chỉ cần phong một nữ t.ử dòng quan hoặc bình dân làm công chúa hòa thân là đủ.
Nhưng khi ấy Tam hoàng t.ử lại có tư tâm.
Thái t.ử đã c.h.ế.t, các hoàng t.ử khác đều dòm ngó ngôi vị trữ quân, tranh đoạt ngôi báu sau này hẳn sẽ là một cuộc chiến đẫm máu.
Để sớm bố trí thế lực, lấy lòng quốc vương Tây Nhung, Tam hoàng t.ử chủ động đề nghị gả chính muội muội ruột của mình, công chúa Tĩnh An, cho Tây Nhung vương.
Hoàng thượng vốn không nỡ gả con gái ruột đi hòa thân, nhưng nhờ Tam hoàng t.ử hết lời thuyết phục, cuối cùng mới đồng ý.
Thế là có cuộc hôn nhân gả xa của công chúa Tĩnh An.
Cuối thư, Tần Diên Xuyên viết, khuyên nàng rời khỏi kinh đô đầy hiểm họa này, đến phong địa mà sống.
Tiêu Tĩnh An đọc thư xong, lửa giận bốc lên, khí huyết nghịch lưu, trọng bệnh phát tác.
Sau đó rời kinh đến phong địa, nàng chỉ sống thêm được hai năm nữa.
“Ca ca, ngươi đã hại ta và phu quân t.h.ả.m đến thế, đời này làm sao có thể để ngươi thắng thêm lần nữa?”
14
Thái t.ử chọn phi, danh sách cuối cùng cũng đã được định ra.
Ta ngồi trong viện đọc sách, nhưng giữa lúc đó, trên trang sách bỗng rơi xuống một quả thanh quả nhỏ.
Ngẩng đầu lên, thấy Lạc Huyền Chu đang ngồi trên cây cạnh tường viện, trong tay còn nắm mấy quả nữa.
“Có chuyện gì sao?”
“Hôm nay Thái t.ử định xong người được tuyển làm phi, ta sợ ngươi vì buồn mà thắt cổ, nên đặc biệt đến xem thử.”
Ta ngạc nhiên: “Thái t.ử chọn phi thì liên quan gì đến ta?”
Lạc Huyền Chu nhướng mày, từ trên cây nhảy xuống.
Ta nhìn quanh, may mà xung quanh không có ai.
“Ngươi chẳng phải thích Thái t.ử sao?”
Ta: “……”
“Ngươi nghe ở đâu vậy?”
Lạc Huyền Chu tỏ vẻ khó hiểu:
“Lúc ở trường săn, ngươi liều mạng cứu Thái tử, công chúa chẳng phải đã thay ngươi cầu hôn sao? Đáng tiếc Thái t.ử không vui lòng, sau đó ngươi vẫn không từ bỏ, còn đến yến hội ngắm hoa của Trưởng công chúa, nếu đó không phải là thích Thái tử, thì còn là gì nữa?”
“Hơn nữa…”
Hắn ta hạ giọng: “Ngươi còn giúp Thái t.ử đối phó người đứng sau màn, chẳng lẽ không phải vì…”
“Không phải.”
Ta khép sách lại, hít sâu một hơi:
“Ta có mục đích của riêng mình. Tiêu thế t.ử đã biết rõ, ngươi chớ đoán bậy.”
“Vậy ngươi thích T.ử Chiêu à?”
Ta đứng dậy định rời đi, hắn ta lại chặn ta lại:
“Đùa chút thôi mà.”
Ta dừng chân, nhìn hắn ta, bỗng nhớ ra điều gì đó:
“Ngươi có phải nhận nhiệm vụ đi tiễu phỉ không?”
Lạc Huyền Chu kinh ngạc:
“Sao ngươi biết?”
“Đừng hỏi ta biết bằng cách nào, chỉ cần cẩn thận hơn, đề phòng tiểu nhân giở trò.”
Lạc Huyền Chu nhướng mày gật đầu:
“Được.”
Nghe có tiếng người đến, hắn ta liền nhảy lên tường, biến mất tăm.
Ta lắc đầu, quay lại thì thấy Tứ muội bước vào.
“Nhị tỷ, sao muội nghe thấy có tiếng nam nhân vậy?”
“Vậy sao?”
Ta lấy sách che miệng, cất giọng trầm thấp như nam nhân.
Tứ muội thở phào: “Làm muội sợ c.h.ế.t khiếp, còn tưởng trong nhà có kẻ lạ vào.”
“Nhị tỷ, muội nghe người gác cổng nói, hôm nay người mà phụ thân định gả cho tỷ, Vương Lãng, đã đến, tỷ có muốn ra xem thử không?”
“Không xem.”