Tôi một lần nữa bị sự vô sỉ của Cố Thành Cương làm cho kinh ngạc. Chỉ là, tôi sẽ không tin hắn nữa.
Cố Thành Cương nhìn tôi đầy thâm tình, dường như còn muốn nói gì đó. Lãnh đạo liền dẫn theo Vương Tân, người đang là trung tâm của dư luận, vội vàng chạy đến.
18
Cố Thành Cương vừa nhìn thấy Vương Tân, vẻ mặt liền kích động, mắng lão ta là súc sinh. Vương Tân lau mồ hôi trên trán, quay sang nói với lãnh đạo bên cạnh: "Thưa lãnh đạo, tuyệt đối không có chuyện này đâu ạ!"
Cố Thành Cương lập tức quay đầu nhìn tôi: "Tiểu Tích, em mau đưa ảnh Vương Tân và Tô Nhu Nhu hẹn hò ra cho mọi người xem đi."
Lời hắn còn chưa dứt, tôi đã cảm thấy ánh mắt hiểm độc của Vương Tân rơi xuống người mình.
Tôi nhìn ánh mắt cầu xin của Cố Thành Cương, chợt nở nụ cười: "Cố Thành Cương, anh si tâm vọng tưởng cũng phải có giới hạn thôi."
"Anh nghĩ bây giờ anh đã đủ oan ức rồi sao? Tôi nói cho anh biết."
"Những ngày khốn khổ của anh, vẫn còn ở phía trước đấy."
Tôi lợi dụng lúc Cố Thành Cương đang ngơ ngác, nhanh chóng chạy đến chỗ lãnh đạo, vẻ mặt hoảng sợ: "Tôi không biết ảnh gì cả, Cố Thành Cương cứ hỏi tôi về ảnh, có phải hắn ta đang có bằng chứng gì trong tay không ạ?"
Vương Tân nghi hoặc nhìn Cố Thành Cương. Cố Thành Cương lập tức ngớ người, không thể tin nổi nhìn tôi: "Cố Tích, rõ ràng trước kia cô đã cho tôi xem bằng chứng hai người bọn họ gian díu rồi mà, tại sao không lấy ra!"
"Cô không biết đâu, lão súc sinh Vương Tân này ngay từ đầu đã để ý cô đấy! Tôi đây là đang bảo vệ cô!"
Vương Tân mắng lớn: "Anh đừng nói lung tung!" Mồ hôi trên đầu lão ta chảy càng lúc càng nhiều.
Tôi vừa lúc thích hợp rơi xuống một giọt nước mắt: "Trước kia hắn phụ bạc tôi, ngoại tình với Tô Nhu Nhu, tôi liền cắt đứt quan hệ với hắn. Ai biết hắn cứ mãi không chịu buông tha tôi, tìm tôi gây chuyện mấy lần, mọi người đều thấy rồi. Bây giờ lại vô duyên vô cớ nói cái gì là ảnh chụp bằng chứng, có phải... đầu óc có vấn đề rồi không?"
Vương Tân lập tức tiếp lời: "Thưa lãnh đạo, Cố Thành Cương này mấy bữa trước thi đấu thất bại, người liền trở nên điên điên khùng khùng, xem ra là tinh thần có vấn đề rồi, chỉ sợ là học hành cũng không thể tiếp tục được nữa."
Lãnh đạo trầm ngâm một lát, nói: "Trước tiên cứ đưa người đi đã, làm ầm ĩ ở đây ảnh hưởng trật tự cũng không hay ho gì." Dì gác cổng lập tức cưỡng chế đưa Tô Nhu Nhu và Cố Thành Cương đi.
Cố Thành Cương trong miệng vẫn không ngừng lảm nhảm: "Cố Tích, tại sao cô không đưa bằng chứng ra!? Cô trước kia chẳng phải yêu tôi nhất rồi sao?"
"Tôi và Tô Nhu Nhu đã chia tay rồi, tôi sửa đổi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cô không thể đối xử với tôi như vậy!"
Vương Tân thấy Cố Thành Cương bị kéo đi, mặt mày hớn hở. Ai ngờ giây tiếp theo lãnh đạo lại nói: "Chuyện này liên quan đến thuốc của phòng thí nghiệm và quy chế cuộc thi, nhất định sẽ điều tra triệt để."
19
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hai tuần sau, Vương Tân chính thức bị cách chức.
Chuyện thuốc men trong phòng thí nghiệm và gian lận trong cuộc thi, chỉ cần điều tra qua loa là có thể làm sáng tỏ. Điều quan trọng là liệu nhà trường có bao che cho Vương Tân hay không.
Tấm ảnh kia chắc chắn không thể lấy danh nghĩa của tôi để công khai, mà phải gửi thẳng nặc danh đến vợ của Vương Tân. Vợ của Vương Tân có gia thế không nhỏ, lão ta cũng xem như là ở rể. Nhưng trong xương tủy lại mang tư tưởng gia trưởng truyền thống, không chịu nổi việc ở nhà mọi chuyện đều phải ưu tiên vợ. Con gái lão ta cũng đã lớn bằng Tô Nhu Nhu rồi, vậy mà lão ta còn lén lút quan hệ bất chính với những nữ sinh viên trẻ tuổi này. Hơn nữa, Tô Nhu Nhu còn mang thai con của lão ta, làm ầm ĩ đến tận nhà.
Vợ của Vương Tân vô cùng tức giận, cảm thấy mất mặt cực kỳ. Bà ấy gia cảnh tốt, tư tưởng cũng khá tiến bộ, lập tức ly hôn, đưa con sang nước ngoài sinh sống. Không còn ai bảo vệ Vương Tân, nhà trường đương nhiên đuổi cổ lão ta. Kéo theo Cố Thành Cương cũng bị khai trừ.
Còn về Tô Nhu Nhu, cô ta thấy lừa Vương Tân không thành, liền quay đầu bám lấy Cố Thành Cương. Cha mẹ cô ta cũng không quản ngại ngàn dặm xa xôi đến, nói Cố Thành Cương đã hại thảm con gái họ, muốn đòi lại công bằng.
Cố Thành Cương trải qua bao thăng trầm, vốn dĩ tinh thần đã không bình thường, vậy mà lại đánh Tô Nhu Nhu sảy thai ngay giữa phố. Cha mẹ Tô Nhu Nhu lập tức báo cảnh sát, đưa Cố Thành Cương vào tù. Sau đó, họ biến mất không một dấu vết.
Còn tôi, thì đón cha mẹ ở quê lên. Chân cha ngày càng yếu, cũng không làm được việc gì nặng nữa, tôi liền thuê một căn nhà nhỏ trong thị trấn cho hai ông bà. Mẹ tôi làm vài việc lặt vặt, cộng thêm việc tôi học hành rất giỏi, có thể giành được học bổng. Cuộc sống trôi qua đầy đủ và hạnh phúc.
Cha mẹ thấy tiền đồ của tôi rộng mở, không khỏi rưng rưng nước mắt: "Con ơi, tất cả là do cha mẹ đã hại con, không ngờ Thành Cương lại là một người như vậy."
"Ban đầu vì nó mà thậm chí còn bắt con sớm phải ra ngoài làm việc."
Tôi an ủi họ, cũng là tự khích lệ mình: "Dựa núi núi lở, dựa người người chạy, chỉ có tự mình là đáng tin nhất."
20
Vài năm sau, tôi tốt nghiệp đại học, tình cờ nghe người gác cổng trường nói gần đây thấy một người đàn ông điên điên khùng khùng lang thang ở cổng trường. Miệng hắn không ngừng lảm nhảm: "Tôi vốn dĩ có thể đi học, tôi mới là người đứng đầu, tôi mới nên vào phòng thí nghiệm."
Người gác cổng vừa thấy, sợ hắn ta gây bất lợi cho sinh viên trong trường, lập tức đuổi hắn đi, còn báo cảnh sát.
Tôi nghe vậy, chỉ cười trừ. Dù là kiếp trước, Cố Thành Cương cũng chẳng qua chỉ là kẻ bán vợ cầu vinh, một tên phế vật giẫm lên xương cốt phụ nữ để leo lên. Vị trí đó không đến lượt hắn ngồi.
Còn tôi, sắp sửa đưa cha mẹ đến một thành phố lớn hơn để học tập và tu nghiệp. Cùng với Cố Thành Cương, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.
Bây giờ, tương lai thuộc về tôi, mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
(Toàn văn hoàn)