Có câu nói thế này: Tội phạm là những chuyên gia phác họa tâm lý giỏi nhất.
Tôi không phải tội phạm, chỉ là từ nhỏ đã bị chẩn đoán thiếu khả năng đồng cảm, có nguy cơ cao phát triển thành rối loạn nhân cách chống đối xã hội mà thôi.
Nhưng tôi hiểu cách bắt chước những người xung quanh để cố gắng tỏ ra bình thường.
Thật ra, nói là thiếu khả năng đồng cảm thì không chính xác.
Ví dụ như, tôi rất dễ “đồng cảm” với loại biến thái này.
Tôi biết, “hắn” coi bản thân là thần thánh.
Nhìn thấy nhiều người chỉ trích nạn nhân, “hắn” tự động hiểu đó là lời ca ngợi dành cho “hắn”.
Tôi có thể tưởng tượng được niềm vui, sự phấn khích, thỏa mãn của “hắn”.
Thật lòng mà nói, loại biến thái này khiến người ta cực kỳ muốn nghiền nát.
Tôi mang theo tâm trạng mong đợi mà chìm vào giấc ngủ.
5
Hôm sau, tôi ra ngoài.
Đi đến khu chung cư thì gặp dì Trương. Dì vội vàng gọi tôi lại: “Ôi chao, cháu mặc váy à?”
Tôi mỉm cười, đáp: “Vâng ạ, sao thế dì?”
Dì Trương ngập ngừng: “Dạo này không an toàn…”
“Đâu có đến mức đó, vẫn phải mặc váy chứ.”
Dì Trương thở dài: “Mấy đứa trẻ các cháu chẳng bao giờ xem trọng chuyện này.”
Nhưng dì lại liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi nói: “Váy đẹp thế này, không được mặc cũng tức lắm.”
Dì dặn tôi chỉ đi dạo quanh đây thôi, tuyệt đối đừng đi xa.
“Đặc biệt là đừng có đến phố An Ninh đấy!” Dì bảo.
Phố An Ninh chính là nơi xảy ra vụ việc đêm hôm đó.
Tôi cười đáp: “Vâng ạ.”
6
Dì Trương, xin lỗi nhé, tôi đã nói dối.
Ra khỏi khu chung cư, tôi lái xe thẳng đến phố An Ninh.
Hôm đó, Giang Ninh nói muốn đi dạo ở đây, còn gửi ảnh cho tôi. Chợ đêm rất đẹp, rất náo nhiệt, toàn người là người.
Nhưng ban ngày tôi đến xem thì lại hoang vắng tiêu điều.
Đặc biệt là không thấy bóng dáng các cô gái, dù có một hai người đi ngang qua thì cũng vội vã bước đi.
Còn kiểu mặc váy ngắn như tôi mà đi ngang qua, chắc chắn là người duy nhất.
Nhìn xem, thế giới này mà thiếu con gái thì đúng là không ổn chút nào.
“Tạ Doanh!”
Tôi quay đầu lại, thấy anh trai tôi – Tạ Thương Tùng đang chạy đến, trông anh ấy có vẻ rất bực bội.
Tôi: “…Anh, trông anh thảm quá.”
Đôi mắt anh đầy tơ m.á.u vì làm việc quá sức, chắc là tan làm rồi vẫn quay lại hiện trường kiểm tra lần nữa.
Nhìn gương mặt bực dọc của anh, có thể thấy tiến độ điều tra rất không khả quan.
Anh lao đến, nhìn chằm chằm chiếc váy ngắn của tôi: “Em đừng mong dùng cách ‘thả mồi’ để dụ hắn ra, em không phải gu của hắn đâu! Mau về nhà ngay!”
Ồ, quả nhiên là một tên sát nhân hàng loạt.
Chỉ có sát nhân hàng loạt mới có sở thích đặc biệt, nên cảnh sát mới phân tích gu của hắn.
Tôi hất tay anh ra: “Em không đến để thả mồi, em đến mua trà sữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Em mua cái gì mà mua, mau cút về…”
“Anh mua cho em đi, uống xong em sẽ về.”
Anh tôi suy nghĩ một lát, rồi đồng ý.
Vì trông anh ấy cũng sắp kiệt sức rồi, chắc cũng muốn ngồi nghỉ một lát.
7
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Chúng tôi tìm một quán trà sữa, vừa ngồi xuống, tôi đã ném ra một quả bom.
“Hung thủ có thể đang ở gần đây đấy.”
Anh tôi khựng lại.
Tôi quay đầu nhìn ra đường: “Khung cảnh tiêu điều này cũng là ‘thành tựu’ của hắn, còn có những chủ tiệm mặt mày ủ rũ, và cả anh – một anh cảnh sát tất bật… Hắn thật sự có thể quay lại để tận hưởng.”
Anh nghe ra ý đồ của tôi, nên dứt khoát im lặng.
Nhưng anh không thể khâu miệng tôi lại được.
“Em đoán hắn còn trẻ, thể lực sung mãn.” Vừa nói xong, tôi liếc nhìn sắc mặt anh.
Anh lắc đầu: “Đừng đoán bậy, anh không thể tiết lộ chi tiết vụ án được.”
Tôi bật cười.
“Còn trẻ” chỉ là tôi nói bừa, vì để khống chế một cô gái nhỏ như vậy, cũng không nhất thiết phải là người trẻ.
Nhưng nhìn sắc mặt anh, có lẽ tên hung thủ này đã không còn trẻ nữa.
Đã là sát nhân hàng loạt thì thời gian gây án chắc cũng trải dài nhiều năm.
Nên cảnh sát mới có thể suy đoán độ tuổi của hắn.
“Hắn có nền tảng y học, từng tiếp xúc với các anh… thậm chí có thể đã ngồi tù vì chuyện khác.”
“Hắn rất tự tin đúng không, tự tin rằng mình có thể xóa sạch dấu vết, chơi trò chơi với các anh.”
Anh tôi nói: “Không hẳn là tự tin đến vậy. Từ việc hắn cắt lưỡi nạn nhân có thể thấy…”
Đột nhiên nhận ra đã bị tôi moi được thông tin, anh lập tức ngậm miệng.
Lúc này trà sữa được mang lên, anh đẩy ly trà sữa đến trước mặt tôi: “Uống nhanh đi! Đừng có hóng hớt nữa!”
“Ồ.”
Dù sao, thứ tôi cần biết cũng đã biết hết rồi.
8
Về đến nhà, Giang Ninh xuống lầu đưa cơm cho tôi.
Nghe nói tôi đi tìm anh trai, cô ấy liền hỏi có tiến triển gì trong vụ án không.
Tôi đáp: “Khá khó.”
Nhìn sắc mặt anh tôi, những gì tôi đoán đúng không chỉ chứng minh suy luận của tôi chính xác, mà còn chứng tỏ cảnh sát đã phát hiện ra từ lâu.
Thậm chí, họ có lẽ đã so sánh với những vụ án cũ và khoanh vùng được vài nghi phạm.
Nhưng chắc chắn hung thủ là cao thủ xóa dấu vết. Một khi trò chơi đã bắt đầu, hắn sẽ không dễ dàng để lộ sơ hở.
Huống hồ, hắn rất am hiểu quy trình điều tra của cảnh sát.
Anh tôi - bọn họ… bị động quá rồi.
Giang Ninh vẫn rất lạc quan: “Tôi tin vào cảnh sát Tạ.”
Tôi cười: “Tớ cũng tin. Bắt được hắn chỉ là vấn đề thời gian thôi. À mà, dạo này tớ có việc lớn cần hoàn thành, cậu giúp tớ đưa cơm nhé.”
Giang Ninh: “Được…”
9
Tôi chuyển tầm mắt sang một nơi ít người để ý – diễn đàn của những người đam mê trinh thám.
Nếu là vụ án g.i.ế.c người hàng loạt, lại gặp kẻ có ham muốn thể hiện như thế, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của họ.