Cũng phải lửa to mới nấu được, sau đó dùng lửa nhỏ om từ từ.
Thêm củi xong, cô cứ để đó, thi thoảng chỉ cần để ý lửa là được.
Cả ngày hôm đó, trong sân nhà toàn mùi thơm phức, đến nỗi người đi đường cũng phải ngoái đầu nhìn vào.
Nhất là nhà ở cuối ngõ, cả ngày ngửi thấy mùi thơm nức mũi, người lớn thì không sao, bọn trẻ con đã thèm đến khóc lóc cả ngày.
Bình thường trẻ con khóc thì dỗ dành là được, vậy mà có một nhà không chịu, dắt con đến tận nơi.
Nghe tiếng gõ cửa, Diệp Thư còn ngạc nhiên, giờ này chưa đến giờ tan làm, Thạch Lỗi sao đã về rồi.
Ai dè mở cửa ra, là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, Diệp Thư chưa gặp bao giờ, dáng người bình thường, da dẻ ngăm đen, chỉ là ánh mắt nhìn có vẻ khó gần.
Cô ta mặc áo bông xanh, quần bông đen, chân đi một đôi giày bông. Quần áo cũng không có mấy miếng vá, nhìn là biết gia đình khá giả.
Dẫn theo một cậu con trai khoảng năm sáu tuổi, mặc áo bông màu xanh quân đội, giống người phụ nữ sáu phần, nhìn là biết mẹ con.
Cô thắc mắc, bản thân cũng không quen biết họ, tại sao lại đến gõ cửa nhà mình.
Cô chỉ đành hỏi: "Gõ cửa có việc gì không?"
Cô đánh giá hai mẹ con, người phụ nữ cũng đang đánh giá cô.
Cô ta nghe nói người mua nhà của lão Lưu là một cô gái trẻ, không ngờ lại trẻ như vậy.
Nghe nói nhà lão Lưu không lấy tiền, chỉ lấy lương thực, người phụ nữ liền bỏ đi suy nghĩ khinh thường vì thấy cô còn trẻ.
Người phụ nữ cười tươi như hoa, nói với cô: "Cô gái, tôi là hàng xóm nhà em, cách cũng khá gần, chúng ta vẫn chưa quen nhau, tôi họ Lý, tên Lý Lệ, nhà chồng họ Trương, em gọi tôi là chị Lý hoặc chị Trương cũng được.
Đây là con trai tôi, tên Trương Thành Tài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hàng xóm lâu như vậy mà chưa quen biết nhau, nên tôi dẫn con sang chơi, hàng xóm láng giềng còn hơn họ hàng xa, không quen biết thì không được."
Vừa nói vừa định đi vào, đứa bé cũng kêu lên: "Đi nào, vào trong, trong nhà chắc chắn có thịt, vào ăn thịt thôi."
Lý Lệ vội vàng kéo con lại.
Diệp Thư biết người đến không có ý tốt, vội vàng đóng cửa lại, chỉ để một khe hở nhỏ, nói với Lý Lệ: "Chị Lý, nhà tôi... không tiện cho mọi người vào, đợi khi nào rảnh, tôi sẽ đến nhà chị chơi."
Lý Lệ thấy cô đóng cửa, liền đưa tay đẩy mạnh cửa, miệng vẫn nói: "Em có việc gì thế, để chị giúp cho, sẽ không làm phiền em đâu."
Con trai cô ta muốn chui vào từ khe cửa.
Diệp Thư thấy thế, bèn đóng sầm cửa lại, mặc kệ họ có bị kẹp tay hay không.
"Tôi đã nói rồi, không tiện, chị về đi, tôi không rảnh tiếp chị."
Lý Lệ thấy cô không cho vào nhà, biết hôm nay không thể kiếm chác được gì, không ngờ một cô nhóc lại khôn ngoan đến vậy.
Nhưng nghĩ đến việc cô chỉ là một cô gái trẻ mà có thể mua được căn nhà lớn như vậy của lão Lưu, sợ là có lai lịch gì đó cũng nên.
Vì vậy cố nhịn không tỏ vẻ khó chịu, cũng không xé rách mặt với cô, vẫn cười gượng nói: "Vậy được rồi, em cứ lo việc của em trước đi, khi nào rảnh thì đến nhà chị chơi nhé."
Cô ta muốn về nhưng con trai cô ta không chịu, nằm lăn ra đất ăn vạ, vừa lăn lộn vừa khóc lóc: "Con không về, con muốn ăn thịt, mẹ không phải nói đến đây là có thịt ăn sao? Con mặc kệ, mẹ đi đòi thịt cho con ăn."
Lý Lệ mặt mày tái mét, vừa kéo con vừa cho hai cái tát, miệng lỡ lời nói ra mấy câu chua ngoa.
"Cái thứ ăn hại, ăn gì mà ăn, thịt là thứ mày ăn được à? Ai bảo mày không biết chọn chỗ sinh ra, nếu sinh ra trong nhà giàu có, chẳng phải muốn ăn thịt là được sao."
Lại lẩm bẩm: "Có người không biết lấy đâu ra thịt mà ăn, mọi người chúng ta còn chưa có cơm ăn, người ta đã ăn thịt rồi, tôi xem nào, thật sự phải để cho lãnh đạo điều tra cho rõ ràng, đồ không rõ nguồn gốc tôi đây không dám ăn."
Cô ta kéo con đi.
Thấy Lý Lệ không được lợi lộc gì, những người đang đứng xem cũng tự dẹp bỏ ý đồ của mình.