Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 107



Giờ thì Thạch Lỗi đã biết, thứ anh còn thiếu chính là sự ấm áp của gia đình, một thứ tình cảm không toan tính, vụ lợi.

Ông bà nội rất tốt với anh, từ nhỏ đến lớn chưa từng nặng lời, huống chi là đánh mắng. Đôi lúc Thạch Lỗi còn cố tình làm sai để xem ông bà có mắng mình như những gia đình khác hay không.

Anh luôn cảm thấy ông bà đối tốt với mình là vì muốn bù đắp, nên đôi khi nhìn anh với ánh mắt thương cảm. Thương cảm cho anh không có bố mẹ yêu thương, thương cảm cho anh không được bố ruột yêu quý.

Thật ra, Thạch Lỗi biết ông bà cũng nhớ con trai của họ, chỉ là vì anh nên bao năm qua mới không qua lại với con trai.

Vào một đêm khuya, Thạch Lỗi còn nghe thấy tiếng bà khóc, lúc đó anh rất muốn vào nói với bà rằng: "Nếu bà nhớ bố thì cứ để bố cháu về đi ạ, cháu không sao đâu, cháu cũng lớn rồi, có thể dọn ra ngoài ở..."

Anh đứng trước cửa phòng hai ông bà khoảng mười phút, cuối cùng vẫn không vào.

Bản thân anh vẫn ích kỷ, sợ rằng nếu bố về thì ông bà sẽ yêu quý ông ấy hơn, sợ mất đi hai người thân duy nhất của mình, sợ rằng bản thân sẽ hoàn toàn mất đi gia đình.

Bây giờ anh đã có Diệp Thư, đợi đến khi kết hôn với Diệp Thư, anh sẽ lại có một gia đình, đến lúc đó cho dù ông bà có nhận lại con trai thì anh cũng không sợ nữa. Bởi vì Diệp Thư sẽ ở bên anh.

Thực ra, anh không biết rằng mình đã vô tình nói ra mong muốn được kết hôn sớm.

Đến khi bị Diệp Thư đá vào chân, anh mới nhận ra mình đã lỡ lời.

Anh vội vàng muốn giải thích, mặt đỏ bừng, ấp úng mãi.

"Tiểu Diệp, anh... anh không phải...."

"Anh là...."

Cuối cùng anh từ bỏ, thừa nhận: "Thôi được rồi, anh nói thật, anh muốn kết hôn, nằm mơ cũng muốn.."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thạch Lỗi nhìn Diệp Thư với vẻ mặt tủi thân, miệng còn lẩm bẩm: "Người ta bằng tuổi anh, con cái cũng đã mấy đứa rồi, anh cũng muốn vợ con đề huề, đâu có gì sai.."

Diệp Thư không nói gì, chỉ nhìn anh, nhìn vào ánh mắt của anh là biết ngay anh chưa nói thật lòng.

Cuối cùng, Thạch Lỗi không chịu nổi nữa.

"Được rồi, anh nói thật, anh muốn kết hôn là thật, là vì...."

Anh nói hết những suy nghĩ trong lòng cho Diệp Thư nghe, cuối cùng còn chữa ngượng một câu.

"Anh muốn đợi đến khi nào anh có gia đình riêng rồi, sẽ để ông bà nhận lại con trai mình, như vậy anh sẽ không sợ không có nhà nữa..."

Nghe xong, Diệp Thư không nói gì, chỉ đứng dậy dang rộng vòng tay ôm anh vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng anh.

Ôm một lúc, Diệp Thư cảm nhận được Thạch Lỗi nức nở, biết anh đã khóc.

Diệp Thư không ngờ Thạch Lỗi lại chịu áp lực lớn như vậy, nghĩ kỹ lại cũng đúng, đứa con nào mà không muốn có bố mẹ, cho dù ông bà có tốt với anh đến đâu cũng không thể thay thế được tình yêu thương của bố mẹ.

Hơn nữa, ông bà đối tốt với Thạch Lỗi lại còn mang tâm lý bù đắp, sự đối tốt như vậy, đối với Thạch Lỗi mà nói là một gánh nặng, thậm chí có lúc còn không muốn.

Vừa không muốn loại tình thương mang mác bù đắp này, vừa sợ mất đi hai người thân duy nhất, tâm trạng mâu thuẫn này, không biết đã kìm nén trong lòng Thạch Lỗi bao lâu nay, nên mới có những giọt nước mắt giải thoát này.

Diệp Thư cũng không an ủi anh, để anh giải tỏa hết ra, trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.

Diệp Thư kỳ thực cũng hiểu được đôi vợ chồng già có hận con trai mình hay không, đó chắc chắn là hận, nhưng đó không phải là loại hận thù, mà là hận sắt không thể hóa thành thép.

Lúc đó nói ra những lời tức giận, đều không thể coi là thật, chỉ là lúc đó cảm thấy có lỗi với mẹ của Thạch Lỗi, cũng không còn mặt mũi nào đối diện với ông bà ngoại của Thạch Lỗi, bọn họ là bạn bè lâu năm, kết quả con trai mình lại làm ra chuyện như vậy, khiến họ phải cho bạn bè một lời giải thích.

Đến khi Thạch Lỗi ra đời, mẹ của Thạch Lỗi vì thấy ông nội bị bệnh nặng nên không đề cập đến chuyện mang Thạch Lỗi ra nước ngoài, mà để lại đứa bé cho hai ông bà.