Bà nội lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ra, mở ra xem qua một lượt, sau đó đưa cho Diệp Thư.
"Tiểu Diệp, đây là giấy tờ nhà và mảnh vườn của nhà mình, bà đã sang tên hết cho Thạch Lỗi rồi. Còn đây là vàng, mấy năm trước ông cháu đi đổi, để dành cho Thạch Lỗi lấy vợ."
Rồi bà lại gọi Thạch Lỗi đến, nắm tay Thạch Lỗi, cùng với chiếc hộp nhỏ đặt vào tay Diệp Thư.
"Bây giờ bà giao những thứ này và Thạch Lỗi cho cháu, sau này hai đứa phải sống thật tốt với nhau." Bà nội nói, nước mắt chảy xuống.
Diệp Thư lại cất giấy tờ nhà vào trong hộp, đẩy hộp về phía bà nội.
"Bà nội, mấy thứ này bà cứ giữ hộ chúng cháu đi ạ!"
Bà nội không nhận, lại đẩy về phía Diệp Thư: "Cháu cất đi, bà già rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa. Giao cho các cháu rồi bà mới khỏi phải lo nghĩ."
"Được nhìn thấy Thạch Lỗi lấy vợ, sinh con, dù có c.h.ế.t bà cũng có thể nhắm mắt. Ông bà coi như không phụ lòng uỷ thác của Vũ Hàm."
"Nuôi Thạch Lỗi trưởng thành, lấy vợ, sinh con là lời hứa của ông bà với Vũ Hàm."
"Các cháu không biết đâu, ông bà sợ nhất là đến ngày nhắm mắt xuôi tay, Thạch Lỗi vẫn bơ vơ một mình. Bây giờ đã có Tiểu Diệp rồi, lỡ ông bà có chết, hai đứa nương tựa vào nhau, cuộc sống này vẫn cứ thế mà tiếp diễn."
Mắt Thạch Lỗi cũng đỏ hoe, đưa chiếc hộp nhỏ cho Diệp Thư, bảo cô cầm lấy. Rồi quay sang nói với bà nội: "Bà nội, bà đã nuôi nấng cháu rất tốt, chưa bao giờ để cháu phải chịu thiệt thòi, sau này bà vẫn phải chăm sóc chắt như đã từng chăm sóc cháu nhé!"
Thạch Lỗi sợ ông bà mất đi động lực sống, sức khoẻ sẽ càng thêm sa sút, nên đành lấy chuyện chắt ra để ông bà phấn chấn tinh thần.
"Đúng, đúng, bà còn phải chăm sóc chắt nữa, đến lúc đấy các cháu cứ yên tâm đi làm, đi học."
Diệp Thư không nói lời phản đối, để cho bà nội có một niềm hy vọng còn hơn là không có gì.
Diệp Thư đứng dậy, đi về phía bếp: "Cháu đi nấu cơm, hôm nay chúng ta ăn mừng một bữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rồi cô quay lại bảo Thạch Lỗi về nhà lấy thịt hầm hôm qua mang sang.
Bà nội cũng vội vàng đứng dậy: "Bà nấu cơm rồi, chỉ còn mỗi rau chưa xào thôi, còn thịt đầu heo hôm qua mang sang bà cũng thái xong rồi. Chân giò cũng hấp rồi. Cá hố cũng kho rồi."
Thấy cơm nước đã xong xuôi, Diệp Thư nói: "Vậy cháu với anh Thạch Lỗi về nhà mang thêm mấy cái chân giò nữa qua, hôm nay chúng ta ăn một bữa cho đã."
Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, ngoài trời lại bắt đầu đổ tuyết, xem ra ba năm hạn hán đã qua, năm sau chắc chắn sẽ là một năm bội thu.
Hai người trở về, lại thêm than vào lò, để lửa không bị tắt, chiều về nhà cho ấm.
Diệp Thư lấy một nửa số thịt hầm, lấy hết chân giò, thêm mấy cân xúc xích, rồi lấy thêm mấy cân táo, mấy cân quýt.
Sau này là người một nhà, Diệp Thư cũng không tính toán, hơn nữa ông bà cũng có thói quen thỉnh thoảng lại mang đồ tốt ra.
Trừ khi Diệp Thư từ nay về sau không lấy đồ từ siêu thị ra nữa, nếu cuộc sống còn không bằng trước đây thì Diệp Thư lấy chồng làm gì, cho nên Diệp Thư cũng không định che giấu.
Hơn nữa, dù có kết hôn, Diệp Thư cũng không định chuyển đến nhà Thạch Lỗi, vẫn ở nhà mình, gần ông bà như vậy, chắc ông bà cũng sẽ không có ý kiến gì.
Như vậy lấy đồ ra sẽ nói là mua ở chợ đen, chủ yếu là Thạch Lỗi giúp che giấu, ông bà cũng sẽ không phát hiện ra.
Chỉ là sau này phải cẩn thận hơn, thứ gì thời đại này không có thì không được lấy ra.
Xếp đồ vào túi vải, để Thạch Lỗi xách, hai người cùng nhau quay về.
Đến nhà, bà đón lấy đồ, Diệp Thư định giúp thì bà không cho, bảo cô và Thạch Lỗi vào nhà ngồi.
Thạch Lỗi dắt tay Diệp Thư vào phòng mình, đây là lần đầu tiên Diệp Thư vào phòng Thạch Lỗi.
Cấu trúc căn nhà này cũng giống nhà cô, ông bà ở phòng phía Đông, Thạch Lỗi ở phòng phía Tây, trong phòng là nửa gian giường đất, bếp lò đặt trong nhà, cạnh giường đất kê một cái bàn, trước bàn là một cái ghế. Tựa vào tường phía Bắc là hai cái tủ đứng.