Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 115



Và họ đã bàn bạc xong, mùng 6 Tết sẽ chính thức tổ chức tiệc cưới, giới thiệu Diệp Thư với họ hàng bạn bè.

Ông nội còn hỏi Diệp Thư có muốn mời ai không? Nếu có thì mời đến chung vui.

Nhà ông bà bác thì ở xa quá, chẳng thể lên được.

Mà bây giờ đang là kỳ nghỉ, bạn bè ở trường ai cũng về quê hết, chỉ có một người ở lại thành phố nhưng cô cũng không định mời.

Chờ khai giảng rồi, có dịp sẽ mời mọi người ở ký túc xá ăn một bữa là được.

Nói ra thì bên nhà gái hơi đơn chiếc, đến người đưa dâu cũng không có.

Cho nên mọi người bàn bạc, hôm mùng sáu sẽ để bạn bè Thạch Lỗi thay nhà gái đưa dâu, khi nào anh đến đón cô thì đi cùng đến luôn.

Mọi việc đã được sắp xếp đâu vào đấy, cô cũng nói với ông bà nội là mọi việc chuẩn bị tiệc cứ để cô lo.

Hai ông bà biết cô có cách nên cũng không khách sáo, đồng ý ngay, chỉ dặn dò những khoản nào cần chi tiền thì cứ chi.

Qua rằm là phải bắt tay vào chuẩn bị rồi.

Thạch Lỗi phải đi báo tin cho họ hàng, bạn bè, lại còn phải dọn dẹp nhà cửa, tuy nói sau này sẽ về nhà cô ở, nhưng ban đầu chắc chắn vẫn phải ở bên đó vài ngày.

Còn cô thì dọn dẹp nhà cửa, may rèm cửa mới, chăn ga gối đệm gì đó thì siêu thị đều có sẵn, chỉ cần mang ra dùng là được.

Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến mùng năm, Thạch Lỗi đến nhà lấy những thứ cô đã chuẩn bị cho tiệc cưới.

Cô đưa anh 20 cân thịt ba chỉ, một cái đầu lợn to, lòng dạ dày gì đó, rồi sáu con cá vàng, ông nội dự tính sẽ bày năm mâm.

Rồi cô lại lấy năm con gà trống thiến, năm cân gạo nếp, năm cân đậu phụ, và vài cân cần tây.

Còn có cả táo, quýt, kẹo sữa, với mười cân rượu trắng.

Cô định lấy thêm 50 cân gạo để hôm đó ăn cơm trắng, nhưng bị anh ngăn lại, nói chừng này đồ đã đủ gây chú ý rồi, tuy thịt cá khan hiếm nhưng không phải là không có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nên dù có bày ra thì mọi người cũng chỉ nghĩ là vì đám cưới này nên hai ông bà mới nhờ vả người ta mua được những thứ đồ tốt như vậy, dù sao hai ông bà dạy học cả đời, học trò làm quan chức cũng không ít.

Nhưng gạo thì không được, gạo trong siêu thị của cô quá ngon, thời buổi này gạo ngon nhất cũng ngả màu vàng, còn lẫn cả trấu.

Hơn nữa đã có cá, có thịt lại còn có gà, mâm cỗ như vậy đã là thịnh soạn lắm rồi, chưa kể trên bàn còn có rượu.

Chừng này là đủ rồi, nhiều hơn nữa là không ổn.

Cô cũng giật mình, đúng là mình hơi quá tay rồi, may mà có anh nhắc nhở, nếu không cứ tiếp tục thế này e là sẽ có chuyện lớn.

Cô vội vàng hỏi anh xem ngày mai định làm món gì, những thứ cô chuẩn bị có gì không ổn không.

Nhìn đống đồ cô chuẩn bị, anh vừa cảm động vừa sợ.

Cảm động vì cô thật sự rất để tâm đến đám cưới, nhìn những thứ cô chuẩn bị là đủ hiểu.

Sợ là sợ những thứ cô chuẩn bị, may mà cô còn nhớ dặn anh đến xem trước, chứ mang sang đó thật sự rất khó nói.

Dù sao ngày mai là mời người ta đến nấu nướng, nhìn thấy nhiều đồ như vậy, nguồn gốc rất khó giải thích.

Thời buổi này có quan hệ cũng không thể nào kiếm được nhiều thịt cá như vậy, huống chi còn có cả đầu lợn, lợn thời kỳ đói kém làm sao mà béo được, đầu lợn làm sao mà to được.

Cuối cùng anh chỉ lấy 10 cân thịt ba chỉ, cá thì lấy hết, gạo nếp, đậu phụ và rượu cũng mang đi.

Số còn lại anh dặn cô cất kỹ đi, đừng để ngày mai khách đến lại nhìn thấy.

Cô hỏi anh vậy thì ăn gì?

Anh trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Bên em có bột ngô không? Hay là làm bánh bao hấp đi."

Nghe anh nói vậy cô mới nhớ ra trong siêu thị còn cất giữ không ít bánh bao hấp, đều là hồi ở quê, lúc ăn cơm tập thể, cô không ăn, cất hết vào siêu thị.

Cô giả vờ đi vào bếp, lấy một cái bánh bao ra hỏi anh: "Cái này được không anh?"