Thạch Lỗi đã trần truồng từ bao giờ, Diệp Thư nhắm chặt mắt không dám nhìn, mặc cho Thạch Lỗi cởi bỏ lớp vải che thân cuối cùng của mình.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra tự nhiên, lúc kết thúc đã là 12 giờ đêm, Thạch Lỗi thỏa mãn từ trên người Diệp Thư trượt xuống, nhìn vợ mệt mỏi nhắm mắt khẽ rên.
Anh khoác áo ngoài xuống giường đi lấy nước lau người cho vợ.
Dọn dẹp cho vợ xong, bản thân cũng qua loa lau người, sau đó mới lên giường ôm vợ ngủ ngon lành.
Diệp Thư ngủ một giấc đến tận 9 giờ sáng hôm sau mới dậy. Vừa động người liền cảm thấy như bị xe cán qua, xương cốt toàn thân đau nhức.
Cố gắng chống người ngồi dậy, vừa định xuống đất lấy quần áo sạch thì Thạch Lỗi đẩy cửa bước vào.
Thấy cô đã tỉnh, anh vội vàng tiến lên: "Vợ, em đỡ hơn chưa? Người còn đau không?"
Diệp Thư trừng mắt nhìn anh: "Còn nói nữa, đã bảo anh đừng đến nữa rồi mà anh không nghe, giờ còn hỏi."
Thạch Lỗi cười ngây ngô: "Vợ à, em phải thông cảm cho người đàn ông lớn tuổi này chứ, khó khăn lắm mới cưới được vợ, nhất thời không kiềm chế được, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Diệp Thư cũng không nói gì nữa, kiếp trước nghe mấy chị em đã kết hôn nói, đàn ông đều như vậy cả, mới cưới thì buổi tối hầu như không yên ổn.
Qua mấy năm nữa, đợi đến lúc có con rồi sẽ không còn sức để mà quậy phá nữa.
Hơn nữa, Diệp Thư cũng không bài xích chuyện này, tuy rằng lúc đầu có hơi đau, Thạch Lỗi cũng là lần đầu nên chưa được thuần thục. Mấy lần sau hai người cũng dần hòa hợp, Diệp Thư cũng cảm nhận được sự hoan lạc.
Người ta chẳng phải vẫn nói hay sao, đàn ông nếu vừa mới cưới đã không còn hứng thú với mình thì mới là điều tồi tệ.
Tuy nhiên nghĩ đến việc tối qua anh đã vất vả rồi, buổi trưa phải làm chút gì đó ngon ngon bổ dưỡng cho anh tẩm bổ mới được.
Diệp Thư sai Thạch Lỗi lấy quần áo trong tủ cho mình.
Thạch Lỗi còn muốn lên giường thân mật với cô thêm chút nữa, nhưng cô nói đói bụng, anh đành bỏ cuộc, chỉ đành tiếc nuối giúp cô mặc quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa ngồi dậy nhìn thấy dấu vết trên tấm nệm, Diệp Thư xấu hổ đến mức muốn độn thổ, vội vàng giục Thạch Lỗi mau đem ga giường đi giặt.
Thạch Lỗi bưng cơm cho cô trước, sau đó mới tháo ga giường đi giặt.
Trước khi đi còn dặn dò cô: "Vợ, ăn cơm xong thì để bát đấy anh rửa cho, em cứ nằm nghỉ ngơi đi, đừng làm gì cả."
Diệp Thư giục anh mau ra ngoài, nhìn anh cô cũng thấy phiền, làm sao có thể cứ ru rú trong phòng mãi được, cứ ở lì trong này, lát nữa haibông bà lại lo lắng.
Hơn nữa buổi trưa cô còn muốn làm chút gì ngon ngon cho anh tẩm bổ nữa.
Diệp Thư ăn xong, tự mình bưng bát vào bếp. Bà nội thấy Diệp Thư đi ra, nhìn cô đầy ẩn ý.
Bị bà nhìn đến nỗi đỏ mặt, Diệp Thư ngượng ngùng lên tiếng: "Bà nội, cháu dậy muộn ạ."
Bà nội cười nói: "Không muộn, trong nhà cũng không có việc gì, Tiểu Diệp à, sau này cháu muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ, không cần để ý đến chúng ta."
Bà nội nhận lấy bát, nhất quyết không cho Diệp Thư rửa. Diệp Thư không còn cách nào khác, đành phải để bát lại, ngồi trò chuyện với bà.
Bà nội hỏi trưa nay ăn gì, nhưng không quyết định, chỉ bảo Diệp Thư muốn ăn gì thì nói, bà sẽ làm.
Diệp Thư không đồng ý, kiên quyết tự mình làm, nào có chuyện người trẻ ngồi chơi, để bậc trưởng bối nấu cơm, cô không thể làm ra chuyện như vậy được.
Thạch Lỗi giặt ga giường xong cũng vào bếp nói chuyện với họ. Nhìn ga trải giường đang phơi ngoài sân, ý cười trong mắt bà nội càng đậm hơn.
Đối với cô cháu dâu này, bà thật sự là chỗ nào cũng hài lòng.
Nhìn thấy cháu trai cứ quấn lấy vợ, bà nội liền kiếm cớ về phòng.
Thạch Lỗi cũng kéo Diệp Thư về phòng, ôm vợ ngồi trên giường đất, vì lò sưởi được đốt cả ngày nên trong phòng rất ấm áp, giường đất cũng ấm áp.
Thạch Lỗi không ngừng gọi "Vợ ơi, vợ à."
Lúc đầu Diệp Thư còn đáp lại, sau đó cũng không để ý đến anh nữa. Nhưng cũng không cần Diệp Thư để ý. Thạch Lỗi tự mình nghịch ngón tay của vợ, miệng gọi đến thích thú.