Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 123



Tay nghề nấu nướng của Diệp Thư được hai ông bà hết lời khen ngợi, khiến Diệp Thư ngượng ngùng muốn độn thổ.

May mà Thạch Lỗi nhận ra Diệp Thư không được tự nhiên, ngăn hai ông bà lại, Diệp Thư mới tiếp tục cầm đũa ăn cơm.

Ăn cơm xong, việc rửa bát đương nhiên là của Thạch Lỗi, từ nay về sau, trong nhà dù ai nấu cơm thì việc rửa bát đều do Thạch Lỗi đảm nhiệm.

Đương nhiên, đó là chuyện sau này, hiện tại Thạch Lỗi vẫn chưa biết Diệp Thư đã mặc định anh làm nhân viên rửa bát lâu dài, vẫn đang vui vẻ rửa bát trong bếp, trong lòng thầm nghĩ chiều nay không có việc gì, lại có thể ôm vợ rồi.

Rất nhanh, ba ngày đã trôi qua, đến ngày về nhà ngoại, tuy nhà Diệp Thư không còn ai, nhưng cô vẫn theo lệ mang đồ về nhà mình.

Từ hôm nay, hai người sẽ ở bên này, đây là chuyện đã nói trước khi cưới.

Hai người bàn bạc, trưa và tối vẫn về nhà Thạch Lỗi ăn cơm, sáng thì tự làm đồ ăn sáng.

Như vậy mỗi ngày đều có thể gặp hai ông bà, đỡ phải để hai ông bà không quen.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thoáng cái đã đến ngày khai giảng, Thạch Lỗi đã đi làm từ sớm, mùng 10 họ chính thức khai công.

Diệp Thư không đến trường trước, cô đến vào ngày lên lớp, hôm nay cô định xin giáo viên trả phòng ký túc xá. Tuy nhiên, phòng ký túc xá không thể trả được, thôi vậy, thỉnh thoảng cô sẽ đến đó nghỉ trưa.

Hôm đi học, Diệp Thư dậy từ rất sớm, luộc sủi cảo đã gói lúc trước.

Diệp Thư định đạp xe đi học, kết quả Thạch Lỗi nhất quyết đòi đưa cô đi.

Hai người đâu có cùng đường, Diệp Thư bảo anh đi làm đi, cô tự đi học được, kết quả Thạch Lỗi không chịu, nói phải làm tròn trách nhiệm của người chồng, đưa cô đi học.

Diệp Thư không còn cách nào, đành để anh đưa mình đi trước, rồi vòng lại chỗ làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước khi kết hôn Diệp Thư thật sự không phát hiện ra Thạch Lỗi lại dính người như vậy, cứ như đột nhiên nhỏ lại, đôi khi ngây ngô đến buồn cười.

Có câu nói thật đúng, đàn ông trước mặt người mình yêu đều sẽ biến thành đứa trẻ chưa lớn.

Thạch Lỗi đưa Diệp Thư đến trường xong, lại quay lại đi làm. Diệp Thư đi thẳng đến lớp học, trên đường đi gặp Triệu Uyển Nhu, thì ra cô ấy cũng vừa từ nhà đến.

Hai người cùng nhau đi đến phòng học. Vào phòng học, Cao Xướng và những người khác đã ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi, đang đợi bọn họ.

Thấy Diệp Thư và Triệu Uyển Nhu bước vào, cô ấy vội vàng vẫy tay bảo hai người đến đây.

Vừa nhìn thấy Diệp Thư đã hỏi: "Hôm qua sao cậu không đến? Bọn tôi còn lo lắng cho cậu đấy. Trong ký túc xá chỉ có hai người các cậu chưa đến, Uyển Nhu thì bọn tôi không lo, biết chắc chắn cậu ấy sẽ đến thẳng lớp học hôm nay."

"Sao cậu cũng đến vào hôm nay? Tôi đã đến hai ngày rồi."

Nghe nói khiến mọi người lo lắng, Diệp Thư cảm thấy hơi ngại, dù sao bản thân cô cũng gần như quên mất mình vẫn là sinh viên.

Sau khi kết hôn, có một lần cô xem tài liệu ông nội dịch thấy khá thú vị, liền tự dịch thử hai trang, để ông nội nhìn thấy.

Ông nội không ngờ trình độ tiếng Anh của Diệp Thư lại cao đến vậy, hơn hẳn đám học sinh trong lớp ông dạy, nhìn tài liệu cô dịch, không cần sửa chữa gì, trực tiếp dùng được.

Ông nội hỏi ý kiến Diệp Thư, đem hết những tài liệu không cần giữ bí mật đưa cho cô dịch, đương nhiên là có thù lao, hơn nữa còn không thấp, dịch một quyển tài liệu là bằng lương tháng của một công nhân bình thường rồi.

Dịch mấy thứ này đối với Diệp Thư mà nói chỉ là chuyện nhỏ, mấy ngày là cô có thể dịch xong một quyển.

Ban đầu, tài liệu Diệp Thư dịch xong ông nội còn kiểm tra lại một lượt, kết quả là tài liệu cô dịch, có lúc còn chính xác hơn cả ông tự dịch.

Từ ngữ dùng còn thích hợp hơn cả ông. Về sau đều là Diệp Thư dịch xong thì đưa thẳng ra ngoài. Cho đến hiện tại, chưa từng xảy ra sai sót gì.

Ban ngày Diệp Thư bận rộn dịch tài liệu kiếm chút tiền, buổi tối thì cùng Thạch Lỗi sống cuộc sống vợ chồng không biết xấu hổ.