Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 130



Anh vẫn luôn cho rằng mình có một vị trí không thể thay thế trong lòng ông bà, nhưng giờ xem ra có vẻ không phải như vậy.

Có thể anh chiếm phần nhiều hơn trong lòng ông bà, là vì từ nhỏ đã được ông bà nuôi nấng, nhưng chắc chắn trong lòng ông bà vẫn luôn nhớ đến người con trai kia.

Nỗi thất vọng trong lòng Thạch Lỗi không cần phải nói cũng biết. Chuyện này Diệp Thư cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể để anh tự mình suy nghĩ thông suốt.

Suy cho cùng, ông bà cũng không có lỗi gì, dù sao thì đó cũng là con trai của ông bà, tuy có thể dành nhiều tình cảm cho Thạch Lỗi hơn, nhưng là con trai của mình, làm sao ông bà có thể không nhớ, không thương được.

Thực ra, Thạch Lỗi không hề biết rằng bao năm qua, mỗi tháng bố anh đều gửi thư và tiền cho ông bà, chưa từng gián đoạn.

Chỉ là ông bà chưa từng hồi âm mà thôi.

Hơn nữa, từ khi biết chuyện về bố mình từ hàng xóm, Thạch Lỗi vẫn luôn có ác cảm với bố.

Lúc nhỏ, anh còn hỏi tại sao mình không có bố mẹ. Sau này lớn lên, biết được những chuyện bố đã làm, anh lại càng không bao giờ nhắc đến bố mình nữa.

Anh chỉ thi thoảng hỏi thăm mẹ đôi câu, nhưng ông bà cũng không nói rõ với anh.

Sau này, thấy ông bà không muốn nhắc đến mẹ mình, Thạch Lỗi cũng không hỏi thêm gì nữa.

Thấy cũng đã muộn, hai người quyết định ngủ lại nhà ông bà.

Nằm trên giường, Thạch Lỗi ôm vợ, nói: "Vợ, xin lỗi em, để em đang mang thai mà còn phải lo lắng cho anh."

Diệp Thư ngáp dài: "Đó là điều đương nhiên mà, ai bảo em là vợ anh chứ. Thôi ngủ đi, em buồn ngủ quá rồi."

Vừa dứt lời, Diệp Thư đã ngủ thiếp đi.

Phải nói rằng lần mang thai này của Diệp Thư thật sự rất nhẹ nhàng. Đứa bé này chắc chắn là đến để báo hiếu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngoài hôm phát hiện mang thai có nôn hai lần, sau đó cô không hề bị nôn nghén gì cả, ngoài việc thích ngủ ra thì cô ăn gì cũng ngon, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì khác.

Sáng hôm sau, Thạch Lỗi đưa Diệp Thư đi học rồi mới quay lại đi làm. Giữa trưa, anh ghé qua bưu điện để gửi lại giấy báo nhận tiền rồi mới về nhà ăn cơm.

Sau bữa trưa, ông bà gọi Thạch Lỗi vào phòng, đưa cho anh một chiếc hộp nhỏ và một túi vải.

Bà bảo Thạch Lỗi mở chiếc hộp ra. Bên trong là mấy bức thư, bên dưới thư là sổ tiết kiệm. Anh lại mở túi vải ra, bên trong là mấy bộ quần áo cũ, mũ, khăn quàng cổ mà anh đã từng dùng.

Ông khẽ nói với Thạch Lỗi: "Tiểu Lỗi à, đây là những thứ mẹ cháu gửi cho cháu. Mấy bộ quần áo này không biết cháu còn nhớ không, hồi bé cháu hay mặc lắm."

"Những bức thư này là gửi cho ông bà. Còn sổ tiết kiệm là tiền mẹ cháu gửi về, ông bà đều gửi ngân hàng cho cháu cả rồi."

Thạch Lỗi cầm lá thư trên cùng, tay run run vì xúc động, lướt qua dòng đầu thư, trong lòng thầm nghĩ, mẹ vẫn xưng con gọi bố mẹ, chắc là thư gửi cho ông bà.

Thư hỏi thăm con trai có khỏe không, nói rằng mình sắp kết hôn, con trai nhờ ông bà chăm sóc.

Mẹ nói lần này gửi cho con nhiều tiền hơn một chút. Bởi vì sau khi kết hôn phải theo chồng sang nước khác, cũng không biết còn cơ hội về nữa hay không.

Xem ra đây là bức thư cuối cùng rồi.

Nhìn thời gian là khi anh năm tuổi, anh lại lấy lá thư dưới cùng ra xem, đây là thư viết nửa năm sau khi ra nước ngoài.

Anh đọc hết từng lá thư một, nét mặt từ hào hứng ban đầu dần trở nên lãnh đạm.

Qua những lá thư, anh nhận ra sự thay đổi của mẹ. Từ những giọt nước mắt lấm tấm trên trang giấy của bức thư đầu tiên, cho đến giọng điệu thờ ơ của bức thư cuối cùng.

Anh biết bà đã buông bỏ rồi, có lẽ nói buông bỏ cũng không hẳn là chính xác, nên nói trong lòng bà đã có người quan trọng hơn, đã dành sự nhớ nhung con trai cho người khác, có lẽ là chồng mới, có lẽ là con cái khác.

Có lẽ thỉnh thoảng trong lòng vẫn còn nhớ đến đứa con trai bị bỏ rơi này, chỉ là không còn nhiều nữa.