Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 139



Anh để cô đi dạo trong sân, còn mình vào bếp nấu đồ ăn ngon cho cô.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, ông bà ngoài việc lúc đầu gọi điện cho anh một lần thì không còn tin tức gì nữa.

Hai người thi thoảng có nhắc đến ông bà, cuộc sống cũng không vì ông bà không có ở đây mà có gì khác biệt.

Hai người vẫn sống bình dị và hạnh phúc. Anh cũng chăm sóc cho cô rất tốt.

Thế rồi lại một tháng nữa trôi qua, một buổi chiều nọ, cô lại theo thường lệ đến căn nhà nhỏ của ông bà, định ra vườn sau tưới nước cho ngô.

Vườn sau nhà ông bà đều được anh trồng ngô. Xung quanh vườn cũng được trồng hướng dương, góc tường trồng bí đao, bí ngô. Như vậy cũng dễ chăm sóc.

Đến cổng, thấy cửa không khóa, cô giật mình, tưởng có trộm vào.

Cô không dám vào, bèn ngồi xuống tảng đá bên cạnh cổng đợi anh.

Không lâu sau, anh trở về.

Anh đạp xe từ xa đã nhìn thấy cô ngồi ở cổng. Trong lòng không khỏi thắc mắc.

Sao cô không vào nhà, lại ngồi ở cổng làm gì? Chẳng lẽ là đang đợi mình?

Đến gần, thấy cô định đứng dậy, anh vội dừng xe, chạy tới đỡ cô.

Chưa kịp để anh hỏi, cô đã vội vàng nói: "Anh mau vào xem, lúc em đến, cửa không khóa, có phải trộm vào nhà rồi không?."

Nghe cô nói, anh không khỏi sợ hãi: "Vậy sao em không đi nhanh đi, còn ở đây làm gì, nhỡ trộm ra ngoài, nhìn thấy em thì nguy hiểm biết bao nhiêu?"

Cô cũng ngớ người: "Em không nghĩ đến điều đó..."

Anh bất đắc dĩ, đành dìu cô về nhà, để cô ở nhà đợi, còn mình thì đi xem sao.

Anh đi ra một lát rồi quay lại ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không phải trộm đâu, ông bà nội về rồi. Chúng ta qua đó thôi." Anh nói, giọng điệu không mấy hào hứng.

Cô cũng rất ngạc nhiên: "Sao ông bà về mà không gọi điện cho anh, để chúng ta còn ra đón."

Anh vừa dìu cô đi ra ngoài vừa nói: "Chắc là ở bên đó có chuyện gì đó, ông bà nội đều không vui. Bà nội nhìn thấy anh đã khóc luôn rồi."

Ra khỏi nhà, cô lại lấy từ trong siêu thị ra thịt ba chỉ, xúc xích, hoa quả thì không dám lấy, bây giờ ngoài đường chưa có bán.

Lại bảo anh ra vườn sau hái cải thảo, cắt một nắm hẹ. Dưa chuột non cũng đã lớn, hái luôn.

Xong xuôi đâu đấy, hai người mới sang bên nhà ông bà nội.

Đến nơi, có lẽ biết cô sắp đến, bà nội đã đứng đợi ở sân.

Nhìn thấy cô, bà nội vội vàng tiến đến đỡ tay cô.

"Bụng cháu đã lớn thế này rồi, hơn hai tháng nữa là sinh rồi, ông bà nội vẫn luôn lo lắng cho cháu đấy. Bà chỉ sợ Thạch Lỗi không có chúng ta ở bên cạnh sẽ không thể chăm sóc cho cháu chu toàn được."

Diệp Thư cười nói: "Thạch Lỗi chăm sóc cháu rất tốt. Sao hai người trở về mà không báo trước, để Thạch Lỗi còn đi đón?"

Bà nội đỡ Diệp Thư vào nhà, để cô ngồi lên ghế, sau đó nói: "Không cần đâu, bà và ông nội cháu cũng chưa già đến mức không tự đi được, không cần làm chậm trễ công việc của Lôi Tử."

Hai người đang ở trong phòng nói chuyện, Thạch Lỗi đi vào phòng bếp nấu ăn. Luyện tập mấy tháng này, tay nghề nấu nướng của Thạch Lỗi càng ngày càng tiến bộ.

Đến khi mùi thịt kho tàu thơm lừng từ trong bếp bay ra, Diệp Thư đã chẳng còn thấy lạ lẫm nữa.

Bà nội tò mò đi vào bếp xem thử. Khi quay lại, bà nói với Diệp Thư: "Tay nghề nấu ăn của Lỗi Tử tiến bộ hơn nhiều rồi, có lẽ ngay cả khi ông bà không quay lại, nó cũng có thể chăm sóc tốt cho cháu."

Thấy tâm trạng bà có vẻ hơi chùng xuống, Diệp Thư vội vàng nói: "Không về thì không được đâu ạ, đợi cháu sinh rồi, vợ chồng cháu vụng về lắm, còn phải nhờ ông bà chăm chắt."

Nghe cháu dâu nói vậy, bà nội mới vui vẻ trở lại: "Cháu yên tâm, đến lúc sinh con rồi, cháu không cần làm gì cả, chuyện con cái cứ để ông bà lo. Chắc chắn sẽ chăm bẵm chu đáo."

"Giao cho ông bà, cháu đương nhiên yên tâm rồi, ngoài chồng cháu ra, thì chỉ có ông bà là mong đứa bé này chào đời thôi, ông bà phải sống thật tốt để còn chăm chắt đấy."