Có lẽ vì được uống sữa của Diệp Thư nên sản phụ bỗng nhiên trở nên niềm nở hẳn.
"Cô gái, cô thật là có phúc đấy, nhìn nhà chồng đối xử với cô tốt ghê. Chồng cô cũng tốt với cô nữa, sinh con gái mà cũng không ý kiến gì."
Nghe sản phụ nói về con gái mình như vậy, Diệp Thư có chút không vui, liền không muốn để ý đến cô ta nữa.
Sản phụ cũng chẳng quan tâm người khác có tiếp lời hay không, bắt đầu than thở.
"Cô gái, số cô tốt thật đấy, không như tôi, số khổ. Cứ ngỡ lần này sẽ sinh được con trai, kết quả lại là con gái."
"Lúc con bé sinh ra, mẹ chồng tôi liếc cũng không thèm liếc, quay lưng đi thẳng, chồng tôi cũng không vui."
"Từ hôm qua đến giờ chồng tôi chỉ mang cho tôi hai cái bánh bao, cô nói xem, ăn có tí thế, lấy đâu ra sữa mà cho con bú?"
"Cũng tại tôi không có bản lĩnh, không sinh được con trai, nếu không thì trứng gà nhà mình để dành cũng được ăn rồi."
"Còn cả chân giò mẹ đẻ mua cho, chắc chắn là bị bà lão nhà chồng tôi lén ăn mất rồi."
Nghe cô ta nói năng ra vẻ coi thường phụ nữ, Diệp Thư nhịn không được nữa: "Chị à, chúng ta cũng là phụ nữ mà, con gái thì sao chứ? Nuôi dạy tốt thì đâu có kém gì con trai."
Sản phụ nghe Diệp Thư nói vậy, vẫn không phục: "Cô gái, suy nghĩ của cô không đúng rồi. Sau này chúng ta vẫn phải dựa vào con trai, con gái không đáng tin cậy đâu."
"Nghe lời tôi đi, ra viện rồi thì dưỡng cho khỏe, tranh thủ sinh lấy thằng cu là hơn."
Diệp Thư không thèm để ý đến cô ta nữa, nằm xuống quay lưng về phía cô ta.
Bà nội thấy Diệp Thư có vẻ không vui, liền nói với sản phụ: "Nhà chúng tôi thích con gái, sinh con gái chúng tôi đều rất vui. Không cần nói một đứa, ba đứa năm đứa chúng tôi cũng không chê."
Sản phụ nghe bà nội nói vậy, bĩu môi, có vẻ không tin lắm.
Bà nội cũng bận việc khác, không để ý đến cô ta nữa, loại người này, thật không nên để cô ta sinh con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thạch Lỗi giặt tã xong đã quay lại, đang ở ngoài nói chuyện với ông nội.
Bà nội đi ra bảo ông nội về nhà trước, tối nay bà và Thạch Lỗi sẽ thay phiên nhau chăm sóc Diệp Thư.
Ông nội vào nói với Diệp Thư một tiếng, rồi định cầm hộp cơm về.
Diệp Thư gọi ông nội lại: "Ông nội, ông đặt tên cho con bé đi ạ."
Ông nội có vẻ hơi bất ngờ: "Để ông đặt tên cho con bé à? Hay là để hai đứa tự đặt đi."
Thấy ông nội rõ ràng rất muốn đặt mà còn từ chối, Diệp Thư phì cười: "Chúng cháu bàn bạc rồi, đứa này để ông đặt, đứa sau cháu với Thạch Lỗi đặt."
Bà nội chỉ vào ông nội cười: "Ông đừng có giả vờ nữa, tên đặt đầy cả một tờ giấy rồi, giờ còn giả bộ."
Ông nội trừng mắt nhìn bà nội vạch trần mình, giận dỗi bỏ đi.
Bà nội bảo Diệp Thư ngủ thêm một lát, bảo Thạch Lỗi cũng tranh thủ ngủ đi, bà trông nửa đêm trước, Thạch Lỗi trông nửa đêm sau.
Lúc thay ca vào giữa đêm, Diệp Thư còn dậy gặm hai cái đùi gà, uống một bát nước đường đỏ.
Sáng hôm sau, ông nội đến từ rất sớm. Ông đã hấp trứng gà cho Diệp Thư, nấu cháo, còn mua bánh bao thịt ở nhà hàng quốc doanh.
Mọi người đang ăn thì cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra. Một bà lão khoảng năm mươi tuổi bước vào, tay xách hộp cơm.
Bà lão mặc áo khoác màu xanh dương, tóc búi sau gáy, mặt nhọn hoắt, mắt tam giác, khóe miệng trễ xuống, nhìn là biết không phải người dễ tính.
Bà ta vừa vào đã cằn nhằn: "Sinh con gái mà ra vẻ lắm chuyện, còn bắt người khác hầu hạ."
Bà lão nói rồi "choang" một tiếng ném hộp cơm lên bàn: "Cho mày đấy, ăn đi. Còn bắt bà già này hầu hạ. Làm như mày sang lắm, sinh con mà cũng phải vào viện. Ăn nhanh lên, ăn xong thu dọn đồ đạc ra viện."
Sản phụ thấy mẹ chồng thì như chuột thấy mèo, không dám ho he tiếng nào, lấy bánh bao trong hộp cơm ra gặm.
Diệp Thư và bà nội nhìn nhau, đều không nói gì. Sản phụ này trước mặt người khác thì ghê gớm lắm, sao trước mặt mẹ chồng lại sợ hãi đến vậy.