Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 150



Diệp Thư nằm viện ba ngày thì được xuất viện về nhà. Sản phụ nằm giường bên cạnh cùng với bà mẹ chồng sáng hôm đó đã xuất viện về nhà rồi. May mà họ đã về, nếu không Thạch Lỗi thật sự muốn đi tìm bác sĩ đổi phòng bệnh.

À, công chúa nhỏ cuối cùng cũng có tên rồi. Ông nội suy nghĩ mất ba ngày, gạt bỏ vô số cái tên, cuối cùng mới chọn được hai chữ Tĩnh Nghi.

Hai vợ chồng Thạch Lỗi cũng rất ưng, vừa hay vừa dễ nhớ.

Xuất viện xong là về thẳng nhà ông bà, như vậy ban ngày Thạch Lỗi đi làm, bà nội chăm sóc hai mẹ con Diệp Thư cũng thuận tiện hơn.

Diệp Thư bắt đầu cuộc sống ở cữ, ngày ngày ngoài ăn ngủ ra thì chỉ có chơi với bé Tĩnh Nghi.

Thời đại này làm gì có điện thoại máy tính, cô muốn đọc sách một chút mà bà nội cũng không cho, bảo là ở cữ mà đọc sách thì sau này mắt sẽ kém.

May mà còn có bé Tĩnh Nghi cho mẹ nó chơi một chút, nhưng cũng chẳng chơi được bao lâu, bởi vì trẻ con mới sinh phần lớn thời gian là ngủ.

Bởi vì ngày bé Tĩnh Nghi chào đời đúng vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh, cho nên sau khi xuất viện, họ hàng bạn bè đều có thời gian đến thăm hai mẹ con.

Bạn bè đồng nghiệp của ông bà nội, rồi cả bạn bè của Thạch Lỗi cũng đều mang quà đến thăm Diệp Thư.

Ngày Diệp Thư xuất viện, Cao Xướng, Vương Giai Nghi và mấy người bạn học khác cũng đến.

Mấy người họ đâu có biết Diệp Thư đã sinh rồi, chỉ là đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, nên mua hai cân đường đỏ với một hộp sữa bột cho bé, tính là đến chơi thôi.

Nghĩ bụng là chưa sinh thì mang quà đến trước cũng có sao đâu, ai dè lại đến đúng lúc, vừa sinh xong xuất viện là họ đến.

Tặng quà, thăm em bé xong, mấy người họ định về trường. Diệp Thư không cho về, các bạn lặn lội mang quà đến thăm, sao có thể để họ về trong khi bụng đói meo được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không nói đến chuyện Diệp Thư không thiếu thốn gì, nhưng dù có khó khăn cũng không thể để khách về tay không được.

Vừa hay trong nhà có cá mua sẵn để Diệp Thư ở cữ, lại còn gà đã làm thịt sẵn. Diệp Thư bảo bà nội làm cơm luôn.

Mấy người thấy bà nội tự mình vào bếp nấu nướng, cũng không ngồi chờ cơm bưng nước rót. Ai nấy đều vào bếp phụ giúp.

Tuy rằng mấy người họ đều không biết nấu ăn, chỉ là phụ giúp những việc lặt vặt, nhưng tấm lòng là chính.

Các bạn về rồi, vợ chồng Trần Tuệ cũng đến thăm Diệp Thư, tự tay làm tặng bé Tĩnh Nghi hai bộ quần áo nhỏ, lại còn mang theo hai cân trứng gà.

Thời gian một tháng trôi qua trong nháy mắt, chẳng mấy chốc đã đến ngày đầy tháng. Vì hôm đó là thứ Năm, không phải Chủ nhật, nên ông bà nội bàn với Diệp Thư dời tiệc đầy tháng sang Chủ nhật. Như vậy mọi người sẽ đều thu xếp đến dự được.

Ngày hết ở cữ, nhân lúc trời nắng to, Diệp Thư đến nhà tắm công cộng để được tắm rửa thoải mái.

Tuy vậy Thạch Lỗi vẫn không yên tâm, cầm theo áo phao và mũ len của Diệp Thư đứng ngoài đợi.

Thật ra Thạch Lỗi không đồng ý cho Diệp Thư đi tắm ở nhà tắm công cộng, anh muốn cô đợi tối muộn, lúc bà nội đi vắng thì vào siêu thị dùng nước nóng lau người, đợi thêm mấy hôm nữa hãy đi tắm.

Nhưng Diệp Thư không chịu, trong siêu thị tuy không lạnh nhưng vẫn không thoải mái bằng ngâm mình trong bồn tắm ở nhà tắm công cộng, hơn nữa hai bà cháu còn có thể kỳ lưng cho nhau.

Thạch Lỗi hết cách, đành phải để cô mặc quần bông, đi giày bông, bên ngoài lại mặc áo phao, đội mũ len rồi mới cho ra khỏi nhà.

Diệp Thư thật sự không muốn mặc cả đống đồ như vậy, đi đường sợ người ta bảo mình bị thần kinh, bởi vì hiện tại mới đầu tháng 11, chưa đến mức lạnh như thế.

Nhưng mà vẫn không cãi lại được Thạch Lỗi, đành phải mặc như vậy mà đi. Vậy mà Thạch Lỗi vẫn sợ lúc về cô không mặc, nên đi theo đợi ở ngoài này.

Diệp Thư hết cách, chỉ đành để anh đi theo. Lần này đến cả bà nội cũng đứng về phía Thạch Lỗi, bảo cô nghe lời anh.