Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 163



Rồi họ lại tìm cách xin thêm một vài giấy giới thiệu, đổi thêm một vài cái tên. Đến Quảng thị dùng tên thật, ở Quảng thị vài ngày, rồi lại dùng tên khác đến nơi khác, cứ như vậy vài lần, rồi họ lại về quê Diệp Thư.

Bây giờ cũng không có chứng minh thư, ra đường đều dựa vào giấy giới thiệu, điều này tạo điều kiện thuận lợi cho Diệp Thư và mọi người, trên giấy giới thiệu lại không có ảnh, hiện nay quản lý hộ khẩu cũng không nghiêm ngặt, chuyện này vẫn có thể làm được.

Ông nội nghe cháu dâu nói xong, cúi đầu im lặng không nói.

Ông biết cháu dâu có chút bản lĩnh, nếu không thì gạo mì từ đâu ra.

Nhưng không ngờ mọi chuyện đã nghiêm trọng đến mức phải đổi tên đổi họ rồi sao?

Nghĩ trong lòng, miệng ông bất giác thốt ra.

Diệp Thư cười khổ: "Ông nội, còn nghiêm trọng hơn ông tưởng tượng nhiều. Nếu không sớm tính toán, nhà tan cửa nát cũng có khả năng."

Hai ông bà hít vào một ngụm khí lạnh, nghiêm trọng vậy sao? Cũng không khỏi coi trọng vấn đề.

"Nếu nói như vậy thì về quê cháu là một cách hay, việc xin giấy giới thiệu ông có thể tìm người giúp đỡ. Chỉ là việc hai đứa nghỉ việc có nên bàn bạc lại không. Ông bà già chúng ta về quê cháu ở là được rồi, hai đứa cứ đi làm đi."

"Không được, đến lúc đó không chỉ chuyện ông bà nội từng ra nước ngoài mà còn chuyện mẹ Thạch Lỗi sống ở nước ngoài cũng sẽ bị phanh phui ra.

Cho dù ông bà nội không sống ở đây nữa, nhưng ở vùng này không ít người hiểu rõ gia cảnh nhà mình. Đến lúc đó, Thạch Lỗi có thể sẽ bị liên lụy nặng nề hơn."

Thạch Lỗi ngồi ở cửa nghe ông nội và vợ nói chuyện, nghe thấy họ nhắc đến mình, liền chen vào: "Cháu xin nghỉ việc đi cùng mọi người, đến lúc đó cháu sẽ tìm một công việc ở huyện, nếu không được thì đi làm ruộng."

Bà nội cũng không đồng ý cả nhà chia ly, thấy cháu trai nói vậy, vội gật đầu theo.

Ông nội thấy cả nhà đều đồng ý cùng nhau trở về, cũng chỉ đành đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người lại ghé đầu vào nhau nhỏ giọng bàn bạc chi tiết sự việc.

Đầu tiên, lần này về phải đổi tên đổi họ trước, không thể dùng tên thật nữa. Để chuẩn bị cho sau này.

Thứ hai, Thạch Lỗi thì không sao, chủ yếu là ông bà nội phải cố gắng hòa nhập một chút. Vấn đề là khí chất của ông bà nội vừa nhìn là biết người có học, không giống công nhân nhà máy thép đã nghỉ hưu.

Đặc biệt là khi nói chuyện, ngàn vạn lần đừng nên trau chuốt câu chữ, phải nói năng thô tục một chút.

Bà nội thì càng phải như vậy, những bà lão trong xóm nhỏ như thế nào, bà nội cố gắng học theo một chút.

Diệp Thư lại xác nhận lại với ông bà nội về vấn đề chi tiết. Bên phía Thạch Lỗi cũng vậy, là sinh viên đại học thì không vấn đề gì, nếu có ai hỏi về bố mẹ, thì nói là đều đã mất rồi, từ nhỏ đã sống với ông bà nội.

Sau khi đã bàn bạc xong xuôi, ông nội ngẫm nghĩ, vẫn có chút không cam lòng, hỏi Diệp Thư: "Tiểu Diệp, có phải chúng ta đã nghĩ nhiều rồi không, sự việc không nghiêm trọng đến vậy chứ?"

Nghĩ đến công việc của Thạch Lỗi, ông thấy hơi tiếc: "Hay là ông bà đi trước, hai đứa cứ làm việc ở nhà máy, dù có phong trào gì thì cũng đâu thể đến nhanh như vậy được!"

"Ít nhất cũng phải vài năm, chúng ta vẫn còn thời gian để xem xét."

Thực ra, Diệp Thư cũng không nhớ rõ là từ năm nào đất nước bước vào thời kỳ hỗn loạn, hồi còn ở hiện đại, cô chỉ học tiếng Anh, không hứng thú với lịch sử lắm.

Ông bà nội cũng không thích cô lắm, chưa bao giờ kể cho cô nghe chuyện hồi bé của họ.

Những gì cô biết hiện tại đều là đọc được từ tiểu thuyết.

Đọc tiểu thuyết đối với cô cũng chỉ là một hình thức giải trí, chưa bao giờ cô thực sự tìm hiểu về các sự kiện chính trị diễn ra trong thời đại này.

Cô chỉ nhớ mang máng về thời điểm phong trào bắt đầu, thời điểm thanh niên trí thức xuống nông thôn…

Cô biết là có những sự kiện đó, nhưng chỉ nhớ sơ sơ về thời gian, còn cụ thể thì không rõ.