Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 170



Ban đầu Diệp Thư định đợi ở đó một lúc, đợi người ta quay lại rồi cùng về làng.

Nhưng anh họ nói đưa họ về trước cũng kịp, người trong làng lên đây mua đồ, con trai nhà người ta sắp cưới vợ, cửa hàng hợp tác xã không có bông, nên muốn lên huyện thành xem có mua được không.

Trùng hợp là hôm nay cũng có mấy người trong làng muốn lên huyện mua đồ nên mới cùng nhau thuê xe bò lên đây.

Đây là dịch vụ mới mà hai năm nay trong làng phát triển, chỉ cần không phải mùa vụ, mọi người có việc gì đều có thể đến đội sản xuất thuê xe bò. Một lần năm hào, không chỉ có bò kéo xe mà còn có người đánh xe.

Đương nhiên đây cũng là lý do mà đội sản xuất không dám để người ta tùy tiện dùng bò, bò là tài sản quan trọng của đội sản xuất, nói khó nghe một chút thì hiện tại bò còn quý hơn người.

Đây cũng là lý do vì sao thuê xe bò mà đội sản xuất còn cử người đi theo.

Tức là bỏ ra năm hào không phải để muốn làm gì thì làm, giống như lần này, bỏ tiền ra, người ta đánh xe đưa lên phố, xong việc lại đưa về, coi như xong.

Anh cả nói vừa đưa họ vào thì nhà Diệp Thư đã đến, trùng hợp là đã hẹn họ 11 giờ về.

Giờ đưa nhà Diệp Thư về, quay lại đón họ cũng kịp.

Mọi người đều ổn, chỉ có cô bé Tĩnh Nghi là dọc đường cứ nhìn ngó xung quanh không thấy đủ, cái miệng thì lúc nào cũng léo nhéo.

Cô bé đã được nhìn thấy những thứ này bao giờ, hai bên đường toàn là ruộng vườn, thân cây ngô còn cao hơn cả người, ngô sớm đã chín vàng cả rồi.

Thỉnh thoảng còn có cả đậu nành, cao lương, lạc, khoai lang. Đủ loại cây trồng.

Cô bé thi thoảng lại hỏi: "Mẹ ơi, đây là cái gì ạ?"

"Đây là lạc. Lạc mà chúng ta ăn đấy, mọc ở đây này."

"Ở đâu? Ở đâu? Sao con không nhìn thấy?"

"Hạt lạc nằm sâu trong đất. Bới đất lên mới nhìn thấy."

"Mẹ ơi, cái cây cao cao kia là gì ạ?"

"Đấy là cao lương."

"Đây là đậu nành."



Cuối cùng, Diệp Thư phát cáu, không thèm để ý đến cô bé nữa, thế mà nó vẫn chưa chịu thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vốn dĩ hai ông bà lão đang nói chuyện rôm rả với anh họ Diệp.

Thấy cô bé giận dỗi thì cũng không nói chuyện nữa, đều quay sang nhìn nó.

Bị mọi người nhìn, cô bé đang giận dỗi cũng thấy ngại, cúi đầu, bĩu môi, ngồi im thin thít.

Mọi người thấy thế buồn cười, đều nín cười nhìn nhau. Cuối cùng không nhịn được nữa, phá lên cười ha hả.

Cô bé biết mọi người đang cười mình, tủi thân đến phát khóc.

Anh cả Diệp thấy thế không đành lòng, lên tiếng gọi: "Tĩnh Nghi, lại đây với cậu, cậu dạy cháu đánh xe bò."

Trên đường đi, Diệp Thư đã giới thiệu qua cho mọi người về nhau rồi.

Đặc biệt là Tĩnh Nghi, vì từ nhỏ trong nhà đã không có họ hàng gì nên lúc mới biết người này là cậu ruột của mình thì tò mò lắm.

Cô bé cứ hỏi mãi: "Là cậu thật ạ? Sao cậu không đến nhà cháu chơi? Thì ra mình cũng có cậu!"

Nhìn mà mọi người không nhịn được cười. Cũng khiến anh cả Diệp yêu quý cô bé vô cùng.

Cô bé nghe lời đứng dậy, loạng choạng đi về phía sau anh cả Diệp, Thạch Lỗi hai tay đỡ lấy cô bé.

Anh cả Diệp quay người bế cô bé ngồi lên đùi, đặt cây roi đánh xe vào tay cô bé.

Miệng còn dạy cô bé hô "giá... giá".

Tĩnh Nghi vừa lắc lắc cây roi trong tay, vừa sung sướng đá đá chân.

Rất nhanh đã đến đầu làng, nhà Diệp Thư ở ngay chân núi phía bắc đầu làng, không cần phải đi qua làng.

Tuy nhiên, hiện tại không phải mùa vụ, ra đồng làm việc cơ bản đều là đàn ông, phụ nữ trong làng đều ở nhà giặt giũ, vá quần áo, khâu giày.

Vì vậy, dưới gốc cây đa đầu làng tụ tập khá đông người, vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm.

Nhìn từ xa thấy xe bò đi tới, còn tưởng người trong làng về, trong lòng còn thấy lạ?

Sao vừa đi đã về rồi, không phải xảy ra chuyện gì chứ!

Mấy người phụ nữ ngừng nói chuyện, tay làm việc cũng chậm lại.

Chưa đợi xe bò đến gần đã hỏi: "Không phải nói đi nửa ngày sao? Sao lại về sớm vậy?"