Cả nhà cùng nhau dìu ông bà vào nhà.
Mọi người mời ông bà ngồi lên giường. Ở nông thôn, khi có khách đến nhà, thường sẽ mời khách ngồi lên giường. Đặc biệt là vào mùa đông, mọi người sẽ mời khách cởi giày và ngồi lên đầu giường. Đó không phải là thiếu tôn trọng khách mà là phong tục tập quán của người dân nơi đây.
Bà bác chỉ đạo hai chị dâu pha nước đường cho ông bà nội Thạch, đồng thời dặn dò cho thêm đường.
Nhà nông thôn không có trà, khách đến nhà pha một cốc nước đường là nghi thức tiếp đãi long trọng nhất rồi.
Diệp Thư vội vàng nói với hai chị dâu không cần phải tốn kém như vậy.
Cô kéo bà nội và bà bác ngồi lên giường, sau đó bảo Thạch Lỗi mang đồ đạc vào.
Cô lấy những món quà đã chuẩn bị sẵn ra chia cho mọi người.
Thạch Lỗi đưa hai chai rượu cho ông bác, nói: "Ông ạ, đây là rượu Diệp Thư mua ở Bắc Thành mang về cho ông. Cô ấy luôn nhớ ông thích uống rượu nên muốn mua hai chai rượu ngon cho ông nếm thử."
Ông bác nhận lấy, tay run run vì xúc động.
Miệng ông nói: "Đứa trẻ này, sao lại phải lo cho ông? Tự cháu sống tốt là được rồi."
Tuy nhiên, ai cũng nhìn ra được niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt ông.
Diệp Thư lại lấy sữa bột và hai miếng vải đưa cho bà bác.
"Bà ạ, đây là sữa bột cho bà, mỗi ngày bà pha một cốc để bồi bổ cơ thể nhé."
"Còn đây là hai miếng vải, miếng màu đen này bà và ông mỗi người may một cái quần."
"Miếng màu xanh này mỗi người may một cái áo mặc."
Thấy Diệp Thư mang nhiều đồ tốt như vậy, bà bác trách: "Cháu này, sao lại mua nhiều đồ cho chúng ta thế? Tốn kém biết bao nhiêu tiền? Ăn cơm xong thì mang về đi."
Nói rồi, bà lại đẩy đồ về phía Diệp Thư.
Diệp Thư cầm sữa bột và vải, đặt vào tay bà bác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Bà ơi, đây là quà của cháu, bà không nhận thì cháu không ăn cơm đâu."
Bà bác vui mừng, tay vuốt ve món quà, mắt híp lại thành một đường chỉ.
Miệng bà không ngừng nói: "Nhận, nhận, không ăn cơm là không được."
Thạch Lỗi lại lấy gói t.h.u.ố.c lá đưa cho bác trai.
"Bác trai, đây là t.h.u.ố.c lá cháu mang về cho bác, bác thử xem t.h.u.ố.c lá sợi với thuốc rê khác nhau như thế nào?"
Loại thuốc này là do Thạch Lỗi đã đặc biệt tìm người đổi lấy tem phiếu để mua một bao.
Trong không gian siêu thị tuy t.h.u.ố.c lá không ít, nhưng khác xa so với thời đại này, hai người không dám lấy ra.
Mua bao này về cho bác trai hai gói, tối đến nhà trưởng làng biếu trưởng làng hai gói, số còn lại để dành trong nhà, khi nào có khách đến thì dùng.
Bác trai nhìn thấy quà của mình lại còn là t.h.u.ố.c lá hiệu Mẫu Đơn mà chỉ cán bộ lớn ở thành phố mới hút được.
Bản thân ông chỉ có một lần lên huyện, nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc giống cán bộ hút loại thuốc này. Lúc đó ông rất ngưỡng mộ, nhìn người đàn ông cẩn thận rít một hơi, vẻ mặt hưởng thụ mà đến giờ ông vẫn còn nhớ rõ.
Khi đó ông đã nghĩ, không biết loại t.h.u.ố.c lá này có mùi vị gì. Chắc chắn là ngon hơn thuốc rê của mình rồi. Lúc đó, ông còn nghĩ, không nói đến việc hút, chỉ cần cho ngửi thử thôi cũng được.
Không ngờ có ngày mình không chỉ được ngửi mà còn được hút một hơi. Hơn nữa không phải một điếu mà là hai gói liền! Hai gói lận đấy!
Bác trai định đưa tay nhận lấy gói thuốc, nhưng không biết nghĩ đến điều gì mà lại rụt tay về.
Ông đi ra ngoài sân rửa tay thật sạch sẽ.
Thạch Lỗi nhìn thấy cảnh tượng này vừa buồn cười vừa chua xót, chẳng qua chỉ là hai gói t.h.u.ố.c lá thôi mà.
Hai anh trai nhìn bố với ánh mắt ghen tị, nhưng bố bọn họ chẳng thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái. Bác trai cẩn thận vuốt ve gói thuốc, ánh mắt nhìn hai gói thuốc còn dịu dàng hơn cả nhìn con trai.
Diệp Thư lại lấy vải cho bác gái, thắt lưng da và khăn choàng cho các anh chị ra chia.
Cô lấy kẹo sữa Đại Bạch Thỏ ra, mở một túi, mỗi đứa trẻ được chia một nắm, số còn lại đưa cho bà bác cất đi.