Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 176



Chuyện này khiến mọi người được một trận cười nghiêng ngả.

Mọi người ăn cơm xong, hai ông lão cũng ngà ngà say, Diệp Thư định giúp thu dọn thì hai chị dâu không cho, bảo cô ngồi yên đấy để họ làm.

Thấy không cần mình, Diệp Thư tính toán quay về, về nhà còn phải đi huyện mua gạo mì, gia vị.

Bà bác cũng biết vợ chồng họ mới về, việc nhà nhiều, không giữ họ lại, chỉ dặn lúc nào rảnh thì sang chơi.

Diệp Thư ôm con, Thạch Lỗi dìu ông nội hơi say, trở về nhà.

Về đến nhà, vừa định đặt con lên giường thì cô bé tỉnh giấc.

Nghĩ đến cảnh cô bé ở nhà bà bác chưa kịp ăn được mấy miếng thì đã ngủ, giờ chắc là đói rồi.

Cô bèn bảo Thạch Lỗi đi pha cho con bát sữa, lại lấy hai miếng bánh gato để con lót dạ.

Đợi con ăn xong, Diệp Thư gọi Thạch Lỗi lấy hết chăn đệm phơi ngoài kia vào.

Trải giường trước để hai ông bà nội lên nghỉ ngơi.

Diệp Thư cùng Thạch Lỗi ra nhà kho phía sau tìm mấy tấm ván gỗ, định bụng tối nay sẽ kê một cái giường ở phòng phía Tây để hai người ngủ tạm.

Lúc ăn cơm đã nói với ông bác rồi, chiều nay anh cả Diệp sẽ đánh xe bò đưa hai người đi huyện mua đồ.

Bác trai và ông bác sẽ giúp họ xây giường đất ở phòng phía Tây, còn phải xây thêm một cái bếp lò ở phòng ngoài, chuẩn bị cho mùa đông sưởi ấm.

Gạch xây giường đất thì nhà ông bác có sẵn, đều là do ông tự tay làm lúc nông nhàn.

Xây xong chiều nay, hun nóng mấy hôm là có thể ngủ được rồi.

Hai người vừa bê ván vào nhà thì ông bác, bác trai, anh hai Diệp đã đẩy xe gạch đến.

Thạch Lỗi vội vàng chạy ra giúp bê gạch vào, một xe đẩy đến chắc chắn không đủ.

Để bác trai và ông bác nghỉ tay một lát, anh hai Diệp và Thạch Lỗi đẩy thêm hai lượt nữa mới gần đủ.

Ông bác chỉ huy bác trai bê cái bàn ở phòng ngoài đi chỗ khác, sau đó khoét một cái lỗ trên tường cách mặt đất chừng mấy phân. Lại tiếp tục đào một cái hố rộng hơn hai mươi phân, dài khoảng bốn mươi phân, sâu khoảng hai mươi phân ở vị trí tương ứng với cái lỗ vừa khoét.

Công tác chuẩn bị xây bếp coi như hoàn thành, ông bác tự mình ở đây xây bếp, bảo bác trai cùng với anh hai Diệp vào trong nhà giúp xây giường.

Ông nội Thạch cũng ra ngoài, đợi hai bố con bác trai và anh hai Diệp vào nhà thì ông ra ngồi cạnh trò chuyện với ông bác, thỉnh thoảng lại đưa đồ cho ông ấy.

Bác trai bảo anh hai Diệp ra sân trộn đất, còn mình thì ở trong nhà xếp gạch, đợi con trai chuyển đất vào thì bắt đầu xây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đừng coi thường chuyện xây giường đất, xây bếp lò, đây cũng là một nghề cần kỹ thuật đấy.

Tuy đàn ông con trai ở nông thôn đều biết xây, nhưng xây xong đun có tốt hay không lại là chuyện khác.

Xây giỏi thì lúc đun, khói không bay ra ngoài, hơn nữa giường nóng đều, tiết kiệm củi mà giường cũng nóng nhanh hơn.

Xây dở thì khỏi phải nói đến chuyện khói bay mù mịt, giường cũng chỉ nóng đúng mỗi chỗ đầu giường, còn chân giường thì lạnh ngắt.

Bác trai và ông bác là hai người nổi tiếng xây bếp lò đun tốt trong làng, nhà nào trong làng tự xây không tốt đều thích nhờ hai người họ đến giúp.

Vì bác trai xây giường đất rất thành thạo, lại có anh hai Diệp phụ giúp, chưa đến một tiếng đồng hồ đã xây xong, chỉ còn mỗi việc trát bề mặt là hoàn thành.

Lúc này bếp lò của ông bác cũng gần xong rồi.

Chỉ cần lắp thêm cái giá đỡ nồi là được, giá đỡ nồi thì trong nhà có sẵn, ở ngoài nhà kho, trước kia phòng phía Tây cũng có giường đất, nhưng sau này không có ai ở, lâu ngày giường bị sập.

Lúc đó Diệp Thư còn nhỏ, khi ấy ông nội Diệp Thư vẫn còn sống, ông đã cho người dỡ bỏ giường đất. Ban đầu ông định đợi mấy năm nữa cháu gái lớn, cần phải ngủ riêng thì sẽ cho người xây lại, nào ngờ chưa được bao lâu thì ông qua đời, giường đất cũng không xây lại nữa.

Bác trai trát xong lớp bùn trong lò, miết phẳng mặt giường xong là có thể nhóm lửa rồi.

Bác trai đang miết giường thì anh cả Diệp đánh xe bò tới.

Diệp Thư chào hỏi mọi người xong, cùng Thạch Lỗi lên xe bò đi thẳng đến huyện thành.

Đến trưa, khi đến chỗ anh cả Diệp hẹn, anh ấy dừng xe, bảo hai người đi mua đồ, còn mình ở lại đợi.

Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng không khách sáo, vừa vào thành đã đi thẳng đến cửa hàng lương thực.

Tuy trong không gian siêu thị có không ít lương thực, nhưng vẫn có sự khác biệt so với lương thực thời đại này.

Gạo trong siêu thị đều là gạo trắng, còn gạo thời này đều là gạo lứt.

Bột mì trong siêu thị mới đúng là bột mì trắng tinh, còn bột mì thời này đều lẫn cả cám, màu hơi vàng.

Bột ngô lại càng khác, bột ngô trong siêu thị hiện đại đều được xay sau khi đã bóc vỏ, còn thời này đều xay cả vỏ, nên nhìn thô hơn nhiều.

Nếu sau này cả nhà muốn về đây lánh nạn, vậy thì mọi thứ tốt nhất nên theo tiêu chuẩn của thời đại này.

Dù không thể tỏ ra quá nghèo, nói nhà mình nghèo thì mọi người cũng chẳng tin, dù sao Diệp Thư và Thạch Lỗi đều là công nhân, hai ông bà tuy đã nghỉ hưu nhưng cũng có lương hưu.

Cho nên mức độ này phải nắm bắt cho tốt, quá nghèo thì không thực tế, quá giàu cũng không được, tốt nhất là sống khá giả hơn người khác một chút là được.

Như vậy, bản thân sống tốt hơn một chút, người khác cũng đỡ phải ghen tị.