Cô chuẩn bị các món ăn kèm trước, gà thì để chồng làm thịt và chặt miếng.
Khoai tây gọt vỏ, cắt miếng sẵn.
Dưa chuột, cà chua, rong biển khô cũng trộn sẵn, bày hết lên bàn.
Mộc nhĩ ngâm nở từ trước, bí ngòi, rau diếp cũng rửa sạch, cắt miếng.
Thịt ba chỉ thái miếng mỏng.
Chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn đợi đến giờ là cho vào nồi nấu.
Cô bảo chồng vo gạo ngô, gạo cao lương trước để lúc nấu sẽ nhanh chín hơn.
Đúng lúc này thì con gái ngủ dậy, khóc lóc gọi mẹ.
Cô vội vàng bỏ dở công việc, rửa tay vào dỗ dành con gái.
Cô bé thấy mẹ vào liền dang tay ra cho mẹ bế.
Có lẽ do vừa tỉnh dậy đã thấy mình ở một môi trường mới, con bé vẫn chưa hết lạ chỗ nên cứ nhõng nhẽo trong lòng mẹ, không chịu để mẹ ra ngoài làm việc.
Diệp Thư bất đắc dĩ, đành phải mặc quần áo tử tế cho con bé rồi bế ra ngoài.
Ra ngoài nhìn thấy ông bà cố đang cuốc đất ngoài sân, cô bé liền thích chí muốn xuống chơi với ông bà.
Diệp Thư dỗ dành con bé rửa mặt, đánh răng, rồi pha cho con bé một cốc sữa bột, lấy thêm mấy chiếc bánh gato.
Bảo con bé ăn xong rồi hẵng ra ngoài chơi với ông bà cố.
Cô bé miễn cưỡng ăn xong liền chạy ra ngoài chơi với hai ông bà. Nói là chơi chứ thực ra là quấy phá ông bà làm việc thì đúng hơn.
Diệp Thư lại gọi Thạch Lỗi nhóm lửa lên, tối qua ngủ quên nên quên mất việc cho thêm củi, kết quả là lửa trong lò đã tắt ngấm từ nửa đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa nãy cô có xem qua, mặt giường đất đã khô được một nửa rồi. Đốt thêm hai ngày nữa, đợi giường đất khô hẳn là có thể lên đó ngủ được.
Chưa đến mười giờ, bà bác đã dẫn theo bác gái và hai cô cháu dâu của bà ấy đến.
Mọi người đến không phải tay không, trên tay chị dâu cả là một rổ rau nhà trồng, chị dâu hai thì xách một giỏ nấm hương, mộc nhĩ phơi khô. Còn có thêm mấy quả trứng gà nữa.
Bà bác bước vào thấy hai ông bà lão đang cuốc đất, cũng không vào nhà, mà ở ngoài sân vừa giúp đập nhỏ những cục đất lớn, vừa trò chuyện với ông bà.
Còn bác gái thì dẫn theo hai cô con dâu vào nhà, muốn giúp Diệp Thư nấu cơm.
Thấy Diệp Thư đã chuẩn bị xong xuôi, bà biết chắc là không cần mấy mẹ con bà giúp đỡ rồi.
"Bác còn bảo đến sớm một chút để phụ giúp cháu, ai ngờ cháu đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi." Vừa nói, bà vừa bảo con dâu đưa đồ cho Diệp Thư.
"Thư à, đây là ít rau nhà trồng với nấm hương, mộc nhĩ phơi khô, cháu nhận cho chúng ta vui lòng, không có gì quý giá đâu, cháu đừng chê." Bác gái ngượng ngùng nói.
Ít đồ này thật sự không thể so với những thứ Diệp Thư cho nhà bà. Tuy đây đã là những thứ tốt nhất nhà bà có thể mang đến nhưng bà vẫn thấy ngại ngùng.
Diệp Thư nhận lấy đồ, miệng nói: "Bác gái hiểu cháu mà, cháu thích nhất là ăn đồ nhà trồng, nấm với mộc nhĩ này cháu cũng rất thích."
"Nhưng mà bác gái, sao bác còn mang trứng gà cho cháu làm gì? Chút nữa bác lại mang về cho mọi người ở nhà ăn đi."
Nghe Diệp Thư nói vậy, trong lòng bác gái cũng thoải mái hơn, biết cô không chê đồ nhà mình.
"Mang về làm gì? Nhà bác ăn uống đầy đủ rồi, đây là mang cho con bé nhà cháu đấy, cháu mang đi hấp trứng cho con bé ăn, nghe nói bổ dưỡng lắm."
Có bác gái và hai chị dâu giúp, bữa trưa nhanh chóng được dọn ra, chẳng cần phải nói đến mấy người phụ giúp nấu nướng, ngay cả mấy người đang cuốc đất ngoài kia cũng phải hít hà mấy hơi trước mùi thịt thơm phức bay ra từ trong bếp.
Đợi đến khi tiếng chuông tan ca vang lên, chẳng mấy chốc trưởng làng và vợ cùng mấy bác trong họ đã đến nhà.
Vợ ông trưởng làng cũng xách theo một giỏ đầy ắp rau nhà hái cho nhà Diệp Thư.
Lũ trẻ cũng cười hì hì đi theo sau người lớn.
Bọn trẻ đều đã đi cắt cỏ lợn về rồi, số cỏ này ngoài việc để dành cho gia súc nhà mình còn có thể nộp lên đội sản xuất để đổi công điểm.