Diệp Thư lắc đầu: "Cái này là tôi tặng anh đấy, cảm ơn anh đã quan tâm tôi."
Nghe Diệp Thư nói vậy anh Cường càng cảm động, vỗ n.g.ự.c nói: "Em gái, sau này em chính là em gái ruột của anh, có việc gì cứ nói với anh, anh cũng có chút uy tín ở cái đất này."
Thấy thời gian cũng muộn rồi, Diệp Thư đứng dậy chào tạm biệt anh Cường. Thấy Diệp Thư muốn đi, anh Cường vội vàng lấy ra hai hộp sữa bột mạch nha đưa cho Diệp Thư.
Diệp Thư từ chối không được, đành phải nhận lấy. Anh Cường tiễn Diệp Thư ra tận cửa, nhìn Diệp Thư đi khuất mới quay vào nhà.
Diệp Thư đi một mạch không dừng lại, ăn bánh bao ở nhà ăn quốc doanh rồi đến trường thi.
Đến lớp học, lần này Diệp Thư chủ động tìm lớp trưởng mượn vở, tranh thủ lúc chưa vào giờ học để xem qua.
Có lẽ vì sắp thi nên mọi người đều rất căng thẳng, ai nấy đều chăm chú ôn bài, ngay cả Lý Nghiên nhìn thấy Diệp Thư bước vào cũng chỉ mỉm cười rồi lại cúi đầu đọc sách.
Diệp Thư cũng tập trung xem vở, chưa kịp xem xong thì chuông vào lớp đã vang lên, chỉ đành cất vở đi, chờ giáo viên vào lớp phát đề.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, buổi trưa Diệp Thư vẫn ăn bánh bao ngô ở lớp học. Ăn xong, Diệp Thư gục xuống bàn định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Vở ghi chép đã xem xong từ lúc tan học buổi sáng, chủ yếu là lần này môn chính trị đỡ tốn thời gian hơn.
Lý Nghiên quay lại, nhìn thấy Diệp Thư đang ngủ thì cũng không làm phiền, cũng nằm trên bàn nhắm mắt ngủ.
Buổi chiều thi cũng rất suôn sẻ. Sau khi thi xong, đến trả vở cho lớp trưởng, Diệp Thư vẫn nhắc nhở cậu ấy một chút.
Diệp Thư không nói gì khác, chỉ nói từ Thanh minh đến giờ vẫn chưa có một giọt mưa nào, nếu tiếp tục không mưa thì lúa mì sợ là sẽ c.h.ế.t khô. Nếu cứ thế này, sản lượng lúa mì chắc chắn sẽ giảm. Đến lúc đó e là lương thực sẽ khó mua.
Nghe Diệp Thư nói vậy, lớp trưởng lộ vẻ trầm ngâm, có lẽ đã nghe lọt tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệp Thư lại bảo cậu ấy khi có dịp thì nói với các bạn trong lớp, lớp trưởng đồng ý.
Diệp Thư lại đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm, lần này trong văn phòng có mấy giáo viên khác, mọi người đều đang chấm bài.
Thấy Diệp Thư đi vào, thầy Triệu lấy bài thi đã chấm xong ra, giảng cho Diệp Thư những câu sai, rồi lại khen bài chính trị lần này làm rất tốt, sau đó đưa giáo án lớp mười hai cho Diệp Thư.
Lúc gần đi, Diệp Thư lại nói với giáo viên chủ nhiệm về việc năm nay mưa ít, nói nếu tiếp tục không mưa thì sản lượng lúa mì chắc chắn sẽ giảm, đến lúc đó lương thực chắc chắn sẽ không đủ ăn. Giáo viên và các bạn tiếp thu được bao nhiêu thì không phải là việc Diệp Thư có thể quản được.
Diệp Thư suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng vẫn quyết định nhắc nhở mọi người một chút, cho dù mọi người có nghe lọt tai một chút, chuẩn bị nhiều hơn một chút cũng tốt.
Diệp Thư trở về nhà trọ, dùng chìa khóa mở cửa, rửa mặt mũi xong liền nằm vật ra giường, nghĩ đến ngày mai đưa hàng cho anh Cường xong thì về luôn.
Diệp Thư lại nghĩ, không biết thầy giáo có nghe lọt tai không, có mua thêm ít lương thực tích trữ không, hay là để mình phơi thêm ít rau dại, đến lúc đó mang cho thầy một ít.
Diệp Thư nghĩ ngợi một hồi thì ngủ thiếp đi. Hôm sau Diệp Thư trả phòng, mang hàng đến chỗ anh Cường, kết toán xong thì về nhà luôn.
Về đến nhà mới hơn 10 giờ sáng, Diệp Thư cũng không định ra chuồng gia súc, ở nhà cho gà ngỗng ăn, dọn dẹp chuồng gà, lại nhổ cỏ trong vườn rau, nhổ cỏ xong tiện tay ném luôn cho gà ngỗng ăn, thời gian trôi qua rất nhanh đã đến trưa.
Diệp Thư cầm bát đi đến nhà ăn, đi được nửa đường thì gặp người quen, họ chào hỏi Diệp Thư.
"Con bé Thư, từ huyện thành về rồi à?"
"Con bé Thư, thi thế nào?"
Diệp Thư lần lượt trả lời họ, sau đó cùng nhau đi đến nhà ăn.
Lấy cơm xong, Diệp Thư không ăn ở nhà ăn mà quay về, đi được nửa đường thì gặp Tống Chiêu Đệ, Diệp Thư không để ý đến bà ta, đi thẳng qua.