Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 58



Đàn ông thì tụ tập lại đánh bài, tán gẫu, phụ nữ thì túm năm tụm ba vá quần áo hoặc khâu đế giày.

Còn Diệp Thư thì tất nhiên là không có chuyện nhàn rỗi rồi, mùa đông thì dê cũng phải ăn cỏ mà.

Ngày nào cô cũng vậy, sáng chăn dê, chiều về nhà học bài.

Hôm nào trời mưa gió, ông lão sẽ bảo cô không cần đi, ông sẽ cho dê ăn hộ.

Thỉnh thoảng cô cũng lên núi, năm nay hạn hán, trên đỉnh núi có không ít cây cối khô chết, cô đều thu thập hết lại, còn nhặt thêm rất nhiều cành cây khô, chất đầy cả nhà kho, số còn lại cô cất hết vào siêu thị, như vậy là có thể dùng trong hai năm.

Thoắt cái đã sang tháng chạp, cô luộc sủi cảo ăn, sủi cảo lấy từ trong siêu thị ra, mang ra ngoài sân dùng bếp lò luộc, bây giờ ngày nào cũng phải nhóm lửa, đốt củi.

Mấy hôm trước, nhà ăn tập thể giải tán, lương thực, củi lửa đều chia cho mọi người, vậy nên bây giờ nhà nào cũng tự lo cơm nước.

Diệp Thư vừa ăn cơm xong thì Xuân Hạnh đến chơi. Cô bảo Xuân Hạnh mau cởi dép lên giường nằm sưởi cho ấm, rồi lại đi lấy hạt dưa. Số hạt dưa này cũng là do cô tự tay trồng, hôm qua rảnh rỗi nên mang ra rang, hôm nay vừa hay lấy ra để g.i.ế.c thời gian.

Cô cũng cởi dép leo lên giường, ngồi đối diện với Xuân Hạnh, kéo chăn lên đắp chân.

Cô bắt đầu trò chuyện với Xuân Hạnh.

Thấy sắc mặt Xuân Hạnh không tốt lắm, cô liền hỏi cô ấy có phải là thấy trong người không khoẻ hay không.

Thấy cô hỏi, mắt Xuân Hạnh liền đỏ hoe. "Thư này, cậu nói xem, con gái lớn lên đều phải lấy chồng sao?"

Diệp Thư cau mày: "Sao cậu lại nói vậy?"

"Chị dâu tôi lại cãi nhau với mẹ tôi, nói mẹ tôi thiên vị, chỉ vì mẹ lén cho tôi một quả trứng gà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nhà tôi chẳng còn bao nhiêu lương thực nữa, bây giờ mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, mỗi bữa đều là một bát cháo loãng, chẳng đủ no."

"Bây giờ nhà tôi cứ đến bữa cơm là chị dâu lại khó chịu, cháu trai cháu gái cũng suốt ngày kêu đói, tôi chẳng muốn ở nhà chút nào."

"Vừa rồi tôi vô tình nghe thấy hai chị dâu nói chuyện, bảo chi bằng gả tôi đi sớm sớm một chút, như vậy còn đỡ tốn cơm gạo của bọn trẻ, anh trai tôi ở ngay bên cạnh mà cũng chẳng nói một lời."

Xuân Hạnh tuôn một tràng than thở.

Diệp Thư không xen vào chuyện nhà Xuân Hạnh, chỉ nói bây giờ nhà nào cũng thiếu ăn, chỉ có thể ăn thêm rau cho đỡ trống bụng, cố gắng chịu đựng thôi.

Lúc này, bụng Xuân Hạnh kêu lên "ọc ọc", Xuân Hạnh ngượng ngùng lấy tay che bụng.

Thấy vậy, Diệp Thư xuống giường đi giày, vào nhà kho lấy từ trong siêu thị ra mấy củ khoai lang, lại lấy thêm một cái bánh bao, quay lại đưa bánh bao cho Xuân Hạnh, rồi đặt khoai lang lên bếp lò nướng.

Xuân Hạnh vội vàng xua tay từ chối: "Tôi không lấy đâu, đây là lương thực của cậu, lương thực chia cho cậu vốn đã ít rồi."

"Cậu cứ ăn đi, tôi đủ ăn mà, đất vườn nhà tôi trồng được nhiều lắm, tôi chỉ có một mình, ăn không hết đâu." Cô nhét bánh bao vào tay Xuân Hạnh.

Xuân Hạnh lúc này mới chịu ăn, nhìn Xuân Hạnh ăn từng miếng từng miếng bánh bao, trong lòng Diệp Thư vô cùng chua xót.

Bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, sang năm sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn, trước tai họa, con người có thể giữ được bao nhiêu phần nhân tính thật sự rất khó nói.

May mà sau mùa thu năm sau cô sẽ lên đường đi học đại học, nếu vẫn còn ở đây, cô cũng không dám chắc bản thân có thể bình an vô sự hay không.

Xuân Hạnh ăn xong bánh bao, nói với cô: "Cậu vẫn nên tiết kiệm một chút, bố tôi nói năm nay đến giờ vẫn chưa thấy tuyết rơi, e là sang năm cũng chẳng dễ dàng gì."

Diệp Thư gật đầu: "Tôi biết rồi, cậu về nhà đừng nói là đã ăn bánh bao ở chỗ tôi, tôi sợ nhỡ đâu lời nói ra lời nói vào lại có người đến gây sự."

Diệp Thư không sợ nhà đội trưởng, chỉ sợ mấy chị dâu của Xuân Hạnh nói lung tung, lại rước thêm mấy kẻ bất hảo, biết trong nhà chỉ có mỗi cô, ban đêm lại đến trộm lương thực thì phiền phức.