Diệp Thư không để ý đến Vương Chiêu Đệ, kể lại đầu đuôi câu chuyện với cô quản lý, không thêm bớt một chút nào.
Cuối cùng, Diệp Thư nói thêm: "Tôi đã sớm phát hiện Vương Chiêu Đệ lén dùng nước nóng trong phích của tôi, vì giữ thể diện cho cậu ấy, nên tôi vẫn luôn giả vờ như không biết."
"Lần này, cậu ấy lại lén dùng xà phòng của tôi, đó là xà phòng tôi dùng để giặt đồ lót, nên tôi mới tức giận như vậy, không hỏi tự lấy là trộm cắp, là sinh viên mà không có chút phẩm chất nào cả."
Hứa Viên Viên cũng đột nhiên lên tiếng: "Tôi nhớ ra rồi, hôm trước kem dưỡng da của tôi cũng bị mất một mảng lớn, tôi cứ tưởng mình nhớ nhầm."
Cao Xướng cũng nói: "Tương ớt của tôi cũng bị mất..."
"Còn tôi..."
Có vẻ như ai cũng bị mất đồ, lúc trước không ai nhắc đến, chỉ là phát hiện bị mất, cũng không ai nghĩ theo hướng này, đều tưởng mình nhớ nhầm.
Lần này quá rõ ràng, không nói đến việc bánh xà phòng vốn còn hơn một nửa, giờ chỉ còn lại một mẩu nhỏ, hơn nữa Diệp Thư đã hai ngày không dùng, bề mặt bánh xà phòng vẫn còn ướt.
Diệp Thư mới phát hiện ra, nếu không biết chừng còn bao lâu nữa mới bị phát hiện.
Thấy mọi người đều nói như vậy, cô quản lý liền nhìn về phía Vương Chiêu Đệ.
Vương Chiêu Đệ tái mặt, chỉ nhấn mạnh: "Các cậu chính là xem thường tôi, đều là bắt nạt tôi."
Cô quản lý ký túc xá nhíu mày: "Vương Chiêu Đệ, rốt cuộc em có tự ý dùng đồ của người khác không?"
Vương Chiêu Đệ thấy không thể chối cãi, đành thừa nhận: "Em giặt quần áo hết xà phòng, nên mượn tạm của Diệp Thư một ít."
Triệu Uyển Nhu bồi thêm: "Là hết hay là chưa mua? Mọi người đều có mắt, tự nhìn rõ."
"Đúng đấy, mượn đồ phải xin phép, được cho phép mới được mượn, trẻ lên ba cũng hiểu."
"Tôi thấy là muốn chiếm tiện nghi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những người xung quanh cũng xì xào bàn tán.
Vương Chiêu Đệ thấy mọi người nói mình như vậy, đỏ hoe mắt, vừa khóc vừa gào lên: "Các người khinh tôi nghèo chứ gì? Dùng một chút thì đã làm sao? Các người giàu có như vậy, sao lại keo kiệt như thế chứ?"
Mọi người nhìn cô ta, không nói nên lời.
Cô quản lý ký túc xá cau mày chỉ trích Vương Chiêu Đệ, yêu cầu cô ta mua một bánh xà phòng mới trả cho Diệp Thư.
Rồi quay sang nói với Diệp Thư và các bạn: "Các em cũng phải đoàn kết với bạn bè..."
Cô quản lý bảo mọi người giải tán rồi mới quay về.
Bình thường tuy là bốn người Diệp Thư, Cao Xướng, Vương Giai Nghi, Triệu Uyển Nhu chơi chung.
Nhưng cũng có rủ Vương Chiêu Đệ và Hứa Viên Viên. Vương Chiêu Đệ luôn lủi thủi một mình, mọi người rủ cũng không đi, ở ký túc xá cũng không tham gia vào câu chuyện của mọi người.
Nên sau này không ai rủ cô ta nữa, không ngờ cô ta lại nghĩ mọi người khinh thường mình.
Hứa Viên Viên thì có đi chơi với mọi người vài lần, nhưng lại đỏng đảnh, cái gì cũng phải theo ý cô ta, mọi người cũng không phải mẹ cô ta, ai rảnh mà chiều chuộng cô ta chứ! Cuối cùng cũng chẳng ai rủ cô ta nữa.
Cuộc sống nhanh chóng đi vào quỹ đạo, trong ký túc xá trừ Vương Chiêu Đệ ra, mọi người đều sống hòa thuận với nhau. Hứa Viên Viên tuy vẫn đỏng đảnh, nhưng có lẽ biết mọi người không ai chiều chuộng cô ta, nên cũng không còn làm nũng nữa.
Giai đoạn này việc học không nặng nề lắm, ngày chỉ học một hai tiết là chuyện thường, vì thế Diệp Thư quyết định đi chợ đen một chuyến.
Nếu có thể, Diệp Thư muốn mua một căn nhà ở Bắc Thành, sau này tốt nghiệp sẽ ở lại đây. Giờ đi chợ đen, biết đâu lại đổi được thứ gì tốt.
Những ngày không có tiết, Diệp Thư đi dạo quanh đó hai ngày, rồi cũng tìm được chỗ chợ đen, cách trường hai trạm xe, cũng nằm trong một con ngõ hẻm.
Cả lối vào và ra đều có người canh gác, dù mua hay bán gì cũng phải nộp năm hào. Diệp Thư đi dạo một vòng, thấy đồ ở đây còn nhiều hơn ở quê, ngay cả dầu gội, mỹ phẩm của nước ngoài cũng có.
Nhưng mà ít người mua mấy thứ đó, bây giờ mọi người cần nhất vẫn là lương thực, bởi vì hạn hán vẫn chưa dứt.