Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 86



Cô đang buồn chán thì nghe thấy tiếng gõ cửa, ra mở cửa thì thấy Thạch Lỗi đứng đó, trên tay xách một cái túi.

Cô mời anh vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.

Thạch Lỗi vào nhà, ngồi xuống mép giường, đợi cô vào, liền mở túi vải trên tay ra, bên trong là một miếng vải.

Anh đưa miếng vải cho cô.

Diệp Thư chỉ vào mình: "Cho em ạ?"

Anh gật đầu: "Bà nội bảo em lấy miếng vải này may áo khoác mặc cho ấm."

Cầm lấy mảnh vải, chỉ cần sờ nhẹ là biết ngay, đây chắc chắn là đồ tốt, người thường không thể mua được. Ít nhất là đến giờ, cô chưa từng thấy ai bán loại vải cashmere này.

Anh giải thích: "Đây là quà học trò của ông nội gửi từ nước ngoài về, còn một miếng bà nội định may cho ông ấy một cái áo khoác."

Diệp Thư mân mê tấm vải, trong lòng lại nghĩ: Có vải cashmere thì tốt quá, áo khoác dạ trong siêu thị có thể lấy ra mặc rồi.

Bởi vì từ khi cô đến thời đại này, ở nông thôn thì khỏi phải nói, ngay cả ở Bắc Thành, cô cũng chưa từng thấy ai mặc áo khoác dạ, trong cửa hàng bách hóa cũng không có bán vải.

"Cái này quý quá, em không nhận đâu." Diệp Thư đưa tấm vải trả lại.

Thạch Lỗi không nhận vải, bật cười thành tiếng: "Bà nội nói chắc chắn em sẽ không nhận, nhưng bà dặn anh nói với em, nếu em không nhận thì mấy thứ trước đây em cho bà, bà có nên trả tiền lại cho em không. Dù sao bây giờ lương thực còn quý hơn vải vóc."

"Bà nội còn nói nếu em không nhận thì sau này bà sẽ không nhận đồ của em nữa."

Diệp Thư bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy tấm vải.

Thạch Lỗi lại đưa cho cô một phong bao lì xì: "Cái này anh tặng em, chúc mừng em mua nhà mới."

Diệp Thư không muốn nhận, nhưng Thạch Lỗi cứ thế nhét vào tay cô: "Em không nhận, anh ngại ăn cơm ở đây lắm."

Diệp Thư cạn lời.

Thạch Lỗi lại hỏi cô, lúc nào may áo khoác có muốn đi cùng anh không, anh biết một tiệm may rất giỏi.

Diệp Thư đồng ý, đã nhận vải rồi, may thành áo khoác cũng tốt, dù sao cô cũng thiếu áo mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vạn Gia Đống và vợ đến nơi đã hơn mười giờ, dù sao con cái còn nhỏ, đi sớm sợ con bị lạnh.

Lúc Vạn Gia Đống đến, Diệp Thư đang ở trong bếp xới cơm, Thạch Lỗi ngồi trên ghế đẩu nhỏ nhóm lửa cho cô.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thạch Lỗi ra mở cửa.

Thấy người mở cửa là Thạch Lỗi, Vạn Gia Đống sững người một lúc, sau đó mới hiểu ra.

"Được đấy, định gần nước lấy trăng trước đây mà, đã hành động rồi cơ à." Vạn Gia Đống huých vai Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi chẳng ngại ngùng chút nào, vừa dẫn hai vợ chồng họ vào nhà, vừa trơ trẽn nói: "Thế nào? Tôi với Diệp Thư có xứng đôi không?"

Vạn Gia Đống bĩu môi: "Xứng cái gì mà xứng, cậu hơn người ta nhiều tuổi thế, đúng là trâu già gặm cỏ non."

"Nói năng cái gì đấy, tôi mới 25 tuổi, là độ tuổi sung sức nhất đấy nhé."

Hai người vừa đi vừa đấu khẩu, nhìn là biết quan hệ rất tốt mới có thể đùa giỡn như vậy.

Lúc này Diệp Thư đã ướp gia vị cho cá, cho thịt hầm từ hôm qua và cơm vào nồi. Đậy nắp nồi, để củi dưới bếp tự cháy, cô đi ra ngoài.

"Anh Vạn, chị dâu, hai người đến rồi, mời vào nhà!" Diệp Thư nhiệt tình mời hai người vào nhà.

Mọi người vào nhà, Diệp Thư bưng kẹo, bánh, trái cây đã chuẩn bị trước lên bàn.

Trần Tuệ kinh ngạc: "Giờ này mà còn có trái cây sao? Mấy năm nay chị mới được thấy đấy."

Diệp Thư lấy một quả quýt bóc vỏ đưa cho Trần Tuệ.

"Nhà em cũng không có nhiều, đây là do người ta tặng đấy."

Trần Tuệ nhận lấy quả quýt rồi đưa món đồ đang xách trên tay cho Diệp Thư.

Diệp Thư nhận lấy nói: "Hôm nay em mời hai anh chị đến ăn cơm để cảm ơn hai người đã giúp em mua được nhà, sao anh chị lại mang đồ đến thế này?"

Trần Tuệ cười nói: "Chỉ là một ít lương thực nhà chị trồng, với lại cái phích nước nóng này nữa, em mua nhà mới coi như là quà mừng tân gia của anh chị."

"Người khác không biết chứ hai người còn không biết sao, em không thiếu lương thực đâu, lát nữa hai người mang về đi."