Ăn cơm xong, Thạch Lỗi không để Diệp Thư động tay, tự mình dọn dẹp bát đũa rồi vào bếp rửa bát.
Trần Tuệ và Diệp Thư bèn quay vào nhà xem đứa nhỏ, đứa nhỏ đang ngoan ngoãn tự chơi trên giường.
Hai người Diệp Thư ngồi trên giường vừa trêu đứa nhỏ chơi vừa nói chuyện.
Trần Tuệ huých huých tay Diệp Thư, nháy mắt hỏi: "Chuyện của em và Thạch Lỗi là thế nào? Bao giờ thì định đám cưới?"
Diệp Thư cũng không ngại ngùng: "Cũng bình thường thôi ạ, tìm hiểu nhau trước đã, bây giờ nói chuyện đám cưới thì còn hơi sớm."
"Không phải chị bênh vực Thạch Lỗi đâu, cậu ấy thực sự rất tốt, con người cũng thật thà, đáng tin cậy, gia cảnh cũng tốt, người trong nhà lại đơn giản, chỉ có ông bà nội, bố mẹ tuy không giúp đỡ được gì, nhưng cũng không gây gánh nặng."
"Chị thấy Thạch Lỗi thật lòng thích em, trước giờ chị chưa từng thấy cậu ấy nhiệt tình với ai như vậy.
Phải biết rằng, Thạch Lỗi rất được các cô gái yêu thích, không chỉ hồi đi học có rất nhiều người thích cậu ấy, mà ngay cả bây giờ đi làm cũng có không ít người muốn gả con gái cho cậu ấy.
Chỉ là ánh mắt Thạch Lỗi rất cao, chưa bao giờ có ai lọt vào mắt xanh của cậu ấy.”
Diệp Thư gật đầu: "Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ kỹ."
Rồi cô lại nói sang chuyện khác.
Thạch Lỗi và Vạn Gia Đống rửa bát xong, cũng vào nhà.
"Mọi người đang nói chuyện gì đấy?" Thạch Lỗi vừa vào nhà đã hỏi.
"Nói xem khi nào thì cậu rước Diệp Thư về nhà đây." Trần Tuệ trêu chọc.
Mặt Thạch Lỗi lập tức đỏ lên: "Chị dâu, chị vừa nói gì thế!"
Trần Tuệ kinh ngạc: "Không phải chứ? Cậu vẫn chưa tỏ tình với Diệp Thư à? Nhìn cậu cứ ra ra vào vào như chủ nhà, tôi còn tưởng hai đứa thành đôi rồi cơ."
Vạn Gia Đống thấy mặt Thạch Lỗi đã đỏ bừng đến không thể đỏ hơn được nữa, vội vàng tiếp lời.
"Chúng ta về thôi, lát nữa đứa trẻ còn phải ngủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Tuệ cũng xuống giường, quấn chăn cho con, chuẩn bị về nhà.
Thấy hai người định đi, Diệp Thư vội vàng tìm một cái túi lưới đựng vài quả táo với quýt, nhét vào tay Trần Tuệ.
Trần Tuệ từ chối: "Không được, không được, chị không thể nhận. Đã ăn rồi còn mang về, chị là loại người gì chứ?"
Diệp Thư nhét túi vào tay cô ấy rồi đẩy ra ngoài: "Cầm lấy đi, mang về cho bố mẹ chị ăn thử. Nhà em còn, lát nữa Thạch Lỗi về em cũng đưa anh ấy một ít."
Trần Tuệ cảm động suýt khóc.
"Vậy, vậy chị nhận. Chị không nói gì nữa, sau này em chính là em gái ruột của chị."
Sao Trần Tuệ có thể không cảm động cho được, thời buổi này, người ta mà cho gì mang về, thì đích thị là tình nghĩa hơn cả ruột thịt.
Nhìn Vạn Gia Đống ôm con đi khuất, Diệp Thư mới quay người vào nhà, Thạch Lỗi không có ý định về, cũng đi theo Diệp Thư vào.
Diệp Thư mặc kệ anh, Thạch Lỗi đi theo sau cô, ấp a ấp úng.
Diệp Thư ngồi trên mép giường, nhìn Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi đỏ mặt đứng trước mặt Diệp Thư, lấy hết can đảm nói với cô: "Diệp Thư, anh thích em, anh muốn được hẹn hò với em."
"Hiện tại anh là kỹ sư cấp cao của nhà máy, lương tháng 78 đồng 5, hoàn toàn có thể nuôi sống gia đình."
"Em yên tâm, sau này lương của anh sẽ đưa hết cho em giữ, tan làm anh cũng sẽ chia sẻ việc nhà, mọi việc trong nhà đều nghe theo em. Em đồng ý hẹn hò với anh chứ?"
Diệp Thư nhìn người đàn ông đang căng thẳng đứng trước mặt mình, trong mắt anh là sự hồi hộp, mong đợi, thậm chí là sợ hãi.
Thấy Diệp Thư mãi không nói gì, các ngón tay siết chặt của người đàn ông trắng bệch.
Diệp Thư cũng không để anh đợi lâu, từ khi cô ngầm đồng ý để anh tự do ra vào nhà mình, cô đã nghĩ đến việc cho anh một cơ hội.
Diệp Thư ra hiệu cho anh ngồi xuống, nói với anh: "Hoàn cảnh của anh, em cơ bản đã nắm rõ, bây giờ em sẽ nói cho anh biết về hoàn cảnh của em, nghe xong anh hãy quyết định có muốn hẹn hò với em hay không."
"Năm nay em 18 tuổi, quê quán ở xã Thạch Bình, huyện Phong Hoa, tỉnh Mông Cổ, là người nông thôn chính gốc."