Diệp Thư nhận lấy, mở ra xem, ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Ý anh là gì đây? Định nộp lương rồi à?
Diệp Thư vội vàng trả lại: "Em không cần đâu, anh cứ giữ lấy đi."
Thạch Lỗi rụt tay lại.
"Đã nói là sẽ nộp lương rồi mà, đây là tiền anh dành dụm được mấy năm đi làm, đợi cuối tháng này lĩnh lương anh sẽ đưa em giữ hết, còn có cả đồ mẹ anh để lại nữa, đợi anh sắp xếp xong sẽ đưa em hết." Thấy Diệp Thư không nhận, Thạch Lỗi có chút tủi thân giải thích.
Diệp Thư nhìn thấy dáng vẻ của Thạch Lỗi, lại cầm lấy sổ tiết kiệm, mở ra xem kỹ, trong sổ tiết kiệm có đến hơn năm nghìn, không biết phải tiết kiệm bao lâu mới có thể dành dụm được số tiền lớn như vậy.
Nghĩ vậy, Diệp Thư liền hỏi ra miệng.
Nhìn thấy Diệp Thư nhận lấy sổ tiết kiệm, trong lòng Thạch Lỗi vui như mở cờ.
Nghe thấy Diệp Thư hỏi, anh liền nói: "Đây là tiền tiêu vặt hồi đi học ông bà cho với tiền lương sau khi đi làm dành dụm được, trước kia anh tiêu hoang, sau này tiết kiệm một chút nhất định sẽ dành dụm được nhiều hơn."
"Sau này anh kiếm được bao nhiêu tiền đều đưa em hết, em ở trường không cần phải tiết kiệm, cứ tiêu thoải mái, thích gì thì cứ mua."
Nghe vậy, Diệp Thư rất vui, tuy bản thân cô cũng có tiền, thậm chí còn nhiều hơn cả Thạch Lỗi, nhưng cô thích thái độ của Thạch Lỗi, suy cho cùng ai mà chẳng thích người đối xử tốt với mình vô điều kiện cơ chứ.
Hai người ngồi trên giường tâm sự, thời gian trôi qua rất nhanh, Diệp Thư thấy cũng muộn rồi nên muốn quay về trường.
Cô xem xét kỹ căn nhà một lượt, đưa cho Thạch Lỗi một chiếc chìa khóa và dặn dò anh chú ý động tĩnh xung quanh.
Trước đây, Diệp Thư còn ngại ngùng không muốn làm phiền anh, bây giờ thì cô không chút khách khí sai bảo anh.
Thạch Lỗi vui mừng nhận lấy chìa khóa, đảm bảo với Diệp Thư rằng anh nhất định sẽ trông nhà cẩn thận, có việc gì cứ bảo anh, anh không ngại phiền phức, thậm chí còn mong Diệp Thư nhờ vả anh nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thạch Lỗi về nhà lấy xe đạp, nói sẽ chở Diệp Thư đến trường.
Diệp Thư định đi xe buýt, không muốn để anh phải chạy đi chạy lại, nhưng Thạch Lỗi kiên quyết, Diệp Thư đành chiều theo ý anh.
Thạch Lỗi chở Diệp Thư đến trường, vừa hay gặp Cao Xướng đi mua đồ về, thấy Diệp Thư được một người đàn ông chở đến bằng xe đạp, cô ấy liền trêu chọc: "Diệp Thư, đây là ai vậy? Không định giới thiệu một chút sao?"
Ban đầu, Diệp Thư không định giới thiệu Thạch Lỗi với bạn bè nhanh như vậy, nhưng đã gặp rồi, giới thiệu một chút cũng không sao.
"Đây là Cao Xướng, bạn cùng phòng của em. Đây là Thạch Lỗi, là...." Diệp Thư vẫn không đủ can đảm để nói ra đó là bạn trai của mình.
Nhìn ánh mắt hiểu ý của Cao Xướng, Diệp Thư hiếm khi đỏ mặt.
Trong lòng Thạch Lỗi vui mừng khôn xiết, đây chính là mục đích mà anh nhất quyết muốn đưa Diệp Thư đến trường, không yên tâm, muốn ở bên cô thêm một chút là một chuyện, mặt khác là muốn tuyên bố chủ quyền, để mọi người biết rằng Diệp Thư đã có chủ, đừng ai có ý đồ gì với cô nữa.
Thạch Lỗi đưa tay ra: "Xin chào, tôi là Thạch Lỗi, bạn trai của Diệp Thư."
Cao Xướng đưa tay ra chạm vào tay anh: "Xin chào, tôi là Cao Xướng."
Thạch Lỗi lại nói với Diệp Thư trưa mai đến đón cô về nhà ăn cơm, sau đó mới đạp xe quay về.
Diệp Thư và Cao Xướng về đến ký túc xá, Cao Xướng lập tức cười ranh mãnh nói: "Haha, bảo sao không cho tôi đi cùng, các cậu đoán xem tôi gặp ai nào?"
Diệp Thư kéo cô ấy một cái, đỏ mặt không để ý đến cô ấy nữa.
Mọi người đều nhìn Cao Xướng, giục cô ấy nói nhanh lên.
Cao Xướng nháy mắt nhìn Diệp Thư: "Tôi vừa gặp người ấy của Diệp Thư đấy."
Mọi người đồng loạt nhìn Diệp Thư, cho dù Diệp Thư có mặt dày đến đâu cũng không chịu nổi ánh mắt của mọi người.
Vương Giai Nghi tiến lên kéo tay Diệp Thư hỏi: "Diệp Thư, cậu quen bạn trai từ bao giờ vậy, sao giấu kỹ thế, chúng tôi chẳng nghe phong thanh gì cả."