Lúc mua vé, Cao Xướng và những người khác đã hỏi Diệp Thư, biết cô Tết không về quê, mà đến nhà bạn đón Tết.
Cho nên thấy Diệp Thư thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, cũng không nói gì, Diệp Thư chào tạm biệt mọi người, hẹn gặp lại sau năm mới, rồi về nhà.
Trong ký túc xá, ngoại trừ Diệp Thư nói là đến nhà bạn, còn có Vương Chiêu Đệ Tết cũng không về quê, dự định sẽ đón Tết ở trường.
Chỉ là không biết trong thời gian nghỉ lễ, trường có cho ở lại ký túc xá hay không, nhưng điều này không liên quan đến Diệp Thư nữa.
Biết Diệp Thư thi xong buổi sáng là được nghỉ, Thạch Lỗi đã dậy sớm đạp xe đến đợi.
Diệp Thư vừa xuống đã thấy Thạch Lỗi đang dắt xe đạp đợi mình, thấy cô xuống liền quay đầu xe, nhận lấy đồ trên tay cô, treo lên ghi đông.
Anh tự mình ngồi lên yên xe, để Diệp Thư ngồi ở yên sau đã được buộc một tấm đệm bông, tấm đệm này là do Thạch Lỗi sợ mùa đông Diệp Thư ngồi trên yên sau bằng sắt sẽ bị lạnh nên đã nhờ bà nội làm riêng.
Hai người đạp xe một lát là đến nhà, vừa vào nhà, Diệp Thư đã cảm thấy một luồng hơi nóng phả vào mặt, hóa ra Thạch Lỗi đã đốt lò từ sớm.
Diệp Thư thầm cảm ơn bản thân đã đưa chìa khóa dự phòng cho Thạch Lỗi, như vậy cô vừa về đến nhà là có thể nằm trên chiếc giường ấm áp rồi.
Thạch Lỗi đưa Diệp Thư về đến nhà, liền vội vàng đi làm, dù sao cũng chỉ xin nghỉ hai tiếng, đi muộn thì không hay.
Thạch Lỗi đi rồi, Diệp Thư đóng cửa lại, vào siêu thị dùng chậu tắm rửa sạch sẽ, gội đầu luôn, bên ngoài quá lạnh, không ấm áp bằng trong siêu thị. Mùa đông năm nay, Diệp Thư đều đến siêu thị tắm.
Sấy khô tóc, ra khỏi siêu thị, lại vào bếp thêm than vào lò. Xong xuôi mới lên giường đắp chăn, định bụng sẽ ngủ một giấc thật ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệp Thư tỉnh dậy thì bên ngoài đã tối đen, nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, giấc này cô đã ngủ sáu tiếng đồng hồ, lúc này mới cảm thấy hết mệt mỏi.
Nằm thêm một lúc trong chăn, cho đến khi bụng đói kêu ục ục, nhớ ra từ trưa đến giờ chưa ăn gì, Diệp Thư mới dậy mặc áo khoác. Chăn cũng không cần gấp, cứ để vậy là được.
Cô cũng chẳng buồn nấu nướng, lấy đại sữa với bánh mì trong siêu thị ra ăn, ăn xong lại rửa một ít nho, vào bếp đun lò sưởi, vệ sinh cá nhân xong xuôi mới lại leo lên giường ngồi.
Vừa mới ngủ dậy, giờ lại chẳng ngủ được nữa, bèn bắt đầu lục tung siêu thị, xem hết chỗ quần áo có thể mặc được một lượt.
Nghĩ bụng hôm nào phải đến cửa hàng Hữu Nghị xem thử mới được, xem ở đó có những bộ nào giống với đồ trong siêu thị không, sau này còn lấy ra mặc.
Chẳng biết bây giờ đã có áo phao chưa, nếu có thì tốt quá.
Xem quần áo xong, Diệp Thư lại lên tầng bốn xem còn lại bao nhiêu đồ ăn, cả năm nay cô cũng chẳng nấu nướng gì mấy, toàn ăn đồ có sẵn ở đây.
Sủi cảo, bánh bao thì sớm đã hết sạch. Đồ ăn mặn cũng không còn, chỉ còn hơn chục cân mì sợi đã cắt sẵn, nhưng bột đã nhào thì còn khá nhiều, tiệm mì đều dùng máy cán mì tự cán cả, ăn hết lại tự cán là được.
Bột mì loại 50 cân một túi còn mấy túi. Trứng ngâm tương còn một nồi to, bên cạnh còn năm rổ trứng gà tươi. Rau cải cũng còn kha khá.
Trong tiệm cơm nhỏ Diệp Thư còn tìm được hơn chục con cá sống, đồ ăn mặn xào sẵn tuy hết rồi, nhưng rau đã cắt hoặc chưa cắt thì còn, vì xào rau cần rau tươi, dưới lầu lại là siêu thị nên số lượng không nhiều.
Mì lạnh chưa trộn còn mấy chục phần, các loại gia vị đều có đủ, lúc nào muốn ăn thì tự trộn là được.
Quán lẩu nhỏ ngoài thịt bò thịt cừu cuộn đã cắt sẵn, trong tủ lạnh còn có thịt đông đá, Diệp Thư cũng không rõ cụ thể là bao nhiêu, nhìn bằng mắt thì không dưới hai ba trăm cân. Viên thả lẩu các loại cũng còn khá nhiều.
Nhiều nhất phải kể đến tiệm gà rán, gà rán, đùi gà các loại, bán thành phẩm đồ chiên rán chất đầy mấy thau inox to, trong mấy tủ lạnh lớn còn có đồ đông lạnh, phải đến cả nghìn tám trăm cân.