Lần đầu tiên tôi đến nhà anh ta chơi, còn mang theo một giỏ trái cây.
Mẹ của Ngụy Cẩu ban đầu giả vờ vui vẻ, nhưng vừa liếc thấy giá tiền đắt đỏ của mấy loại trái cây nhập khẩu, sắc mặt bà ta lập tức sầm xuống.
Vì chuyện đó, mẹ của Ngụy Cẩu trước mặt tôi còn châm chọc:
“Mua trái cây đắt tiền thế cơ à, Ngụy Cẩu nhà cô một tháng kiếm được bao nhiêu đâu, đúng là lãng phí.”
Cứ như thể tưởng rằng là con trai bà ta trả tiền vậy.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng đáp:
“Thưa dì, cháu có thẻ hội viên, đúng dịp giảm giá thành viên, cháu chi trả được mà.”
Mẹ Ngụy Cẩu lập tức đổi sắc mặt, cười niềm nở:
“Ra là cháu mua à, thật ngại quá. Nhưng mà này, dì thích ăn cherry nhập khẩu đấy, lần sau nhớ mua nhé.”
Đúng là không phải cứ đắt nhất là không chọn.
Ngụy Cẩu cũng coi lời mẹ mình như thánh chỉ, từ đó mỗi lần đi ngang qua tiệm trái cây đều nói:
“Em cũng nghe rồi đấy, mẹ anh chỉ thích ăn cherry nhập khẩu thôi.”
Trong quá trình yêu đương sau này, mẹ của Ngụy Cẩu gần như trở thành “người thứ ba vô hình”.
Bởi vì câu cửa miệng mà Ngụy Cẩu hay nhắc nhất chính là:
“Mẹ anh nói..., mẹ anh thấy..., mẹ anh thích...”
Nếu không phải vì lúc ấy tôi còn giữ Ngụy Cẩu lại để lợi dụng chút chuyện.
Chỉ riêng cái bộ dạng miệng lưỡi trơn tru và lố bịch ấy, tôi đã đá anh ta thẳng xuống Đại Tây Dương từ lâu rồi.
09
Ngày hôm sau, nhân lúc buổi trưa mọi người rảnh rỗi, tôi đăng bài “văn dài phản kích” của mình lên vòng bạn bè.
Cuối cùng, tất nhiên không quên kéo cả hai con người cẩu nam tiện nữ kia vào danh sách đen, xóa bạn, chúc phúc, khóa chết.
Dư luận trong khu chung cư nhanh chóng đảo chiều.
Trong bài viết hôm qua của Triệu Lệ Lệ, cô ta cũng thừa nhận rằng bọn họ mới là tình yêu đích thực, còn tôi — người không được yêu — mới là kẻ thứ ba.
Đó chẳng phải là tự mình vả vào mặt, thừa nhận mình làm kẻ thứ ba sao?
Cộng thêm chuỗi thời gian và chứng cứ mà tôi liệt kê ra, từng chi tiết một chặn đứng mọi đường chối tội của Triệu Lệ Lệ khi cô ta muốn cải chính.
Về phía mẹ tôi, chiến tích cũng không tệ.
Dì họ tôi từ trước tới giờ luôn trọng nam khinh nữ.
Hôm qua, vừa nghe mẹ tôi trong điện thoại chửi Triệu Lệ Lệ cướp mất chồng sắp cưới của tôi, còn nói bên nhà trai đòi của hồi môn là một căn nhà, dì họ lập tức nổi trận lôi đình.
Đầu tiên là một trận chửi té tát Triệu Lệ Lệ, sau đó không cho cô ta thu dọn hành lý, trực tiếp đuổi ra khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cảnh tượng ấy ầm ĩ đến mức cả tòa chung cư đều biết chuyện.
Các dì trong nhóm nhảy quảng trường của mẹ tôi, sau khi làm rõ chân tướng, ai nấy đều tức giận đến cực điểm.
Dù sao chuyện tôi và Ngụy Cẩu hẹn hò cũng là chuyện ai cũng biết.
Các dì ấy bị một đóa “bạch liên hoa” biết rõ mà còn chen chân lừa gạt, chẳng lẽ lại không cần tìm lại chút thể diện?
Bên dì họ cũng phải chịu đựng cơn thịnh nộ y như mẹ tôi hôm qua.
Cùng với đó, mẹ của Ngụy Cẩu và cả bà mối nổi tiếng trên mạng từng giới thiệu cũng bị mẹ tôi chửi cho một trận tơi bời.
10
Tối đến, tôi về nhà.
Mẹ tôi đã đắc ý lắm rồi.
“Hôm nay có biết bao nhiêu người xin lỗi mẹ, nói nào là biết Triệu Lệ Lệ từ nhỏ đến lớn, không ngờ lại làm ra chuyện như thế.”
“Còn có người nói không nên nghe gió là mưa, rõ ràng trong bài viết của Triệu Lệ Lệ cô ta đã thừa nhận mình là người thứ ba, vậy mà không hiểu sao vẫn bị cô ta dắt mũi.”
“Nếu không nhờ bài phân tích trên vòng bạn bè của con, thì trời ơi, suýt nữa ai nấy đều biến thành đồng phạm của con nhỏ tiểu tam rồi.”
“Mẹ của Ngụy Cẩu còn dám nói con trai bà ta không có lỗi, rõ ràng là Triệu Lệ Lệ tự dâng tới cửa, rồi còn trách con không biết giữ chân thằng Ngụy Cẩu.”
Nhất Phiến Băng Tâm
“Lúc đó mẹ chửi thẳng vô mặt: 'Bà tưởng con trai bà là của ngon vật lạ chắc! Con gái tôi không cần, rác rưởi thì nên lăn lộn với rác rưởi, đừng có bước ra ngoài làm người ta buồn nôn!'”
Mẹ tôi thao thao bất tuyệt một hồi, mới nhận ra sắc mặt tôi chẳng lấy gì làm vui vẻ.
“Hứa Lâm à, mọi người đều biết Ngụy Cẩu và Triệu Lệ Lệ là cặn bã rồi, sao con vẫn...”
Tôi uể oải nói:
“Nhưng cũng vì vậy mà ai ai cũng biết, con là đứa ngốc, vị hôn phu và bạn thân không chỉ quấn lấy nhau trong nhà mới con mua, còn tính trộm cả của hồi môn của con.”
Dù sự việc đã đảo chiều, nhưng ai mà vui cho nổi chuyện nhà mình bị thiên hạ bàn tán dưới ánh mặt trời cơ chứ.
Nhân lúc mẹ tôi còn tin tưởng vào những lời tôi bịa ra.
Tôi tranh thủ giả bộ đáng thương:
“Mẹ, con sợ kết hôn rồi.”
Mẹ tôi trừng to mắt, lớn tiếng nói:
“Con gái không lấy chồng sao mà được, nếu lấy chồng tệ thế, thì Triệu Lệ Lệ còn tranh giành Ngụy Cẩu làm gì...”
Nghe vậy, tôi im lặng quay người trở về phòng.
Hách Tiểu Tiểu để lại tin nhắn trên WeChat, hỏi tôi muốn nhờ cô ấy mua nhãn hiệu mỹ phẩm nào, cô ấy đang ở cửa hàng miễn thuế nước ngoài.
Sau kỳ thi đại học, cô tiểu thư nhà ông chủ tôi đã gỡ bỏ gánh nặng, vui vẻ rong ruổi khắp thế giới.
Tôi nhắn lại cho Hách Tiểu Tiểu:
【Không cần mỹ phẩm đâu. Nhưng, nhờ em giúp chị một chuyện khác nhé.】