Kế Hoạch Của Tôi

Chương 8



Để mẹ tôi khỏi buồn lo nữa, tôi móc tiền mời mẹ cùng hai dì trong đội múa tham gia một chuyến du lịch cho người cao tuổi.

 

Hai dì ấy mỗi người nhận được từ tôi một phong bao lì xì đỏ chót, vui đến mức cười tít cả mắt.

 

“Con gái như con còn giỏi hơn hai thằng con trai nhà tôi cộng lại.”

 

“Thằng con tôi cưới vợ rồi, đến mẹ cũng chẳng thèm ngó ngàng.”

 

Mẹ tôi cùng hai người bạn đồng hành, vừa đi du lịch vừa nghe nhau than thở.

 

Nhà nào cũng có nỗi khổ riêng.

 

20

 

Mẹ tôi sau chuyến du lịch trở về, vừa khéo chạm mặt Triệu Lệ Lệ và Ngụy Cẩu đang phát kẹo cưới và thiệp mời trong khu chung cư.

 

So với vẻ ngoài rạng rỡ của dì họ, mẹ tôi trải qua một hành trình bụi bặm vất vả, quả thực có phần bị lép vế.

 

Dì họ để lấy lại thể diện, liền mời cả đội nhảy quảng trường trong khu đến dự tiệc cưới, ngay cả mẹ tôi cũng không ngoại lệ.

 

Mẹ tôi vốn định chuồn đi trước.

 

Nhưng Triệu Lệ Lệ mắt sắc như dao, liền gọi to một tiếng “dì họ!”, rồi hớn hở chạy tới, định khoác lấy tay mẹ tôi.

 

Mẹ tôi lập tức gạt tay cô ta ra, khó chịu nói:

 

“Có chuyện thì nói, động tay động chân làm gì?”

 

Triệu Lệ Lệ cố nén giận, dùng giọng điệu cực kỳ cao ngạo nói:

 

“Ôi chao, chẳng phải cháu gái có hỷ sự, nên không nhịn được muốn chia sẻ với dì hay sao.”

 

Mẹ tôi liếc nhìn Triệu Lệ Lệ một cái, lại liếc sang xa xa, thấy bộ dạng bảnh bao giả tạo của Ngụy Cẩu cùng dáng vẻ đắc ý vênh váo của dì họ, quả thực không thể nào thốt ra nổi một câu chúc mừng.

 

Triệu Lệ Lệ nhét tấm thiệp cưới vào tay mẹ tôi.

 

“Dì họ đến hôm đó nhất định phải đến sớm nhé, dù sao thì chị họ Hứa Lâm nhà dì cũng chẳng giống cháu, chuyện tổ chức hôn lễ, không biết đến kiếp nào mới tới lượt đâu!”

 

Mẹ tôi sao có thể nuốt trôi nỗi nhục nhã lồ lộ như thế?

 

Chỉ thấy bà trừng mắt, hít sâu một hơi, hai tay chống nạnh, hùng hồn bắt đầu xả một tràng:

 

“Con gái tôi, chức vụ cao, lương bổng tốt, dung mạo cũng xinh đẹp.”

 

“Chứ không như cái đứa, làm người tử tế không chịu làm, cứ phải biến thành cái thứ hồ ly tinh đi cướp đàn ông!”

 

“Đồ người ta vứt đi thì ôm như báu vật, mò đàn ông trong bãi rác, mò phát nào trúng phát đó!”

 

“Đám cưới nhà cô, dì họ đây nhất định tới sớm!”

 

“Dù sao thì, hôn lễ ở trạm thu mua phế phẩm, cũng là lần đầu trong đời nhiều người được chứng kiến!”

 

Triệu Lệ Lệ bị mẹ tôi mắng đến trắng bệch cả mặt, dưới khí thế áp đảo của một bậc trưởng bối, cô ta chỉ biết ba chân bốn cẳng trốn ra sau lưng Ngụy Cẩu.

 

Ngụy Cẩu, cái quá khứ lem nhem đã bị mẹ tôi điều tra sạch sành sanh, giờ cũng chẳng còn chút hào quang nào của “con rể vàng” năm xưa.

 

Ngụy Cẩu vừa mở miệng:

Nhất Phiến Băng Tâm

 

“Dì à, dì nói vậy là quá đáng rồi!”

 

Mẹ tôi cười khẩy, giận quá hóa cười:

 

“Quá đáng?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Có bằng cái trò anh bày đặt khoác lác giả vờ đại gia để lừa cưới không?”

 

“Có bằng cái kiểu cả nhà anh nhăm nhe tài sản con gái tôi, muốn vớ trọn căn nhà nó tự bỏ tiền mua không?”

 

“Có bằng cái việc anh và con nhỏ này mặt dày mày dạn chui vào nhà mới con gái tôi lén lút hú hí không?”

 

“Anh là cái loại rác rưởi gì mà cũng dám nói tôi quá đáng!”

 

Ngụy Cẩu thấy người đông, không dám lớn tiếng, chỉ lầm bầm:

 

“Dì nói linh tinh rồi, đâu có chuyện đó.”

 

Anh ta hoàn toàn phớt lờ Triệu Lệ Lệ, lúc này mắt đã đỏ hoe.

 

Đúng lúc đó, dì họ cũng đi tới.

 

Cả đời hai người phụ nữ này âm thầm ganh đua nhau, từ quần áo, kiểu tóc cho tới chuyện cưới xin, sinh con, việc gì cũng biến thành cuộc thi.

 

Giờ Triệu Lệ Lệ trẻ hơn tôi, lại kết hôn trước, dì họ tất nhiên càng đắc ý.

 

“Chà, tôi tưởng là xe cứu hỏa hú còi, hóa ra là chị à?”

 

Mẹ tôi chẳng chút nao núng, lạnh nhạt đáp:

 

“Ồ, tôi đi du lịch về, vừa về đã nghe nguyên một đàn chó sủa trong khu, té ra là nhà chị đấy.”

 

Dì họ giả vờ rộng lượng:

 

“Thôi thì, nhà tôi có chuyện vui, cũng đâu phải ai muốn ghen tị là ghen được.”

 

Mẹ tôi cười lạnh:

 

“Đúng là chuyện vui to, rác rưởi cũng đã được gom vào bãi phế liệu rồi, đúng là nên chúc mừng!”

 

Dì họ cãi lại:

 

“Ít ra còn hơn con gái chị, ế chồng không ai thèm!”

 

Mẹ tôi mặt mày sảng khoái:

 

“Con gái tôi tự mua được nhà, đâu cần phải đói khát đến mức nhặt rác làm chồng!”

 

Dì họ lại phản bác:

 

“Tôi đây, một trai một gái, sắp tới chuyện vui nối liền hai đám!”

 

Mẹ tôi liền đáp trả:

 

“Một trai một gái mà cộng lại còn chẳng kiếm nổi số lẻ tiền con gái tôi kiếm ra, chị tưởng lấy số lượng đè được chất lượng sao?”

 

Dì họ tiếp tục phản kích:

 

“Chồng tôi vẫn còn bên cạnh, đàn bà cuối cùng vẫn phải có chỗ dựa.”

 

Mẹ tôi liếc nhìn đôi tay đầy chai sạn của dì họ, tặc lưỡi hai tiếng:

 

“Đàn ông chẳng phải vẫn nói, đời người ba đại hỷ sự là thăng quan, phát tài, vợ c.h.ế.t hay sao.”

 

“Đối với tôi, có nhà có xe, con gái thành đạt, không cần phải hầu hạ một lão già lẩm cẩm, thế chẳng phải... phúc đức đầy trời sao!”

 

Những dì trong đội nhảy quảng trường đứng xem xung quanh không nhịn được cười phá lên.

 

Dì họ tức nghẹn, chẳng thể tìm được lời nào để vãn hồi.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com