Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 13:





Hai người dọn dẹp bàn ăn rồi đi đến bên cửa sổ, qua những cây cỏ xanh tươi, ngắm nhìn con phố Ma Tước nhộn nhịp ồn ã bên dưới.

“Đôi khi làm lơ cũng là một loại lòng tốt.” Trịnh Hảo nói: “Đây là điều mẹ đã dạy tôi.”

“Ngày nhỏ, có lần tôi thấy một ông lão ngồi bên đường ăn cơm hộp, tôi đi tới nói với ông ấy ‘Ông ơi, áo của ông ở phía sau rách mấy cái lỗ’. Ông lão rất ngại, cứ cúi đầu ăn cơm, không để ý đến tôi.”

Hàn Triệt không nhịn được cười: “Quả thật là việc mà cô sẽ làm.”

Trịnh Hảo hơi đỏ mặt, tiếp tục kể: “Mẹ tôi biết chuyện đã mắng tôi một trận, còn kéo tôi đi xin lỗi ông lão đó và tặng ông ấy vài bộ quần áo sạch. Bà nói với tôi, khi người khác rơi vào tình huống khó khăn, nếu chúng ta không thể giúp đỡ thì đừng nhiều chuyện.”

Hàn Triệt khen ngợi: “Mẹ cô sáng suốt đấy. Sự trưởng thành của con người chính là từ việc học nói đến việc học cách im lặng.”

Họa từ miệng mà ra, bớt lo chuyện bao đồng – Từ nhỏ đến lớn, mẹ anh cũng thường xuyên nhắc nhở anh như vậy.

Song, xuất phát điểm của hai bên hoàn toàn khác nhau. Một bên là tôn trọng và bao dung đối với người khác, bên còn lại là bo bo giữ mình.

Trịnh Hảo tiếp tục hồi tưởng chuyện cũ: “Sau này lên cấp ba, tôi được phân vào ngồi cùng một bạn mới mập mạp. Tôi đã kiềm chế sự tò mò, chưa bao giờ hỏi cô ấy tại sao lại mập như vậy, cũng không giống như các bạn khác mà chế nhạo hay xa lánh cô ấy. Khi tốt nghiệp trung học, cô ấy mới chủ động nói với tôi rằng, hồi nhỏ cô ấy đã mắc một căn bệnh nặng, cần phải dùng thuốc hormone trong thời gian dài, nên mới trở thành như vậy. Cô ấy rất cảm kích tôi, vì trong lớp chỉ có tôi xem cô ấy như một người bình thường.”

Hàn Triệt lặng lẽ nghe xong, cúi đầu mỉm cười.

“May là tôi không phải chờ ba năm mới nói cho cô.” Anh xoa lên vết sẹo trên cổ tay: “Chắc cô tò mò lắm phải không?”

“Tôi chỉ hơi bất ngờ, người như anh, ừm…” Trịnh Hảo dừng lại vài giây, tạm thời chưa tìm được từ ngữ chính xác: “Người như anh mà cũng có lúc không nghĩ thoáng được.”

Hàn Triệt nhẹ nhàng nói: “Không phải tôi tự sát, nhưng… cũng gần giống vậy.”

“Lần tôi phát bệnh nghiêm trọng nhất là vào đầu năm nay. Sau Tết, vừa mở cửa thị trường chứng khoán đã liên tục giảm mạnh, tin xấu liên tiếp xuất hiện, toàn bộ thị trường như một bức tranh bi thương, vài quỹ tôi quản lý gần như bị giảm một nửa.”

Trịnh Hảo lại nhớ đến những lời mắng chửi trên diễn đàn, thời điểm đầu năm cũng là lúc những người đó điên cuồng nhất.

“Vì vậy, đó là do công việc?”

Thực ra cô có phần không hiểu, bất kể quỹ tăng hay giảm, chỉ cần có người mua bán, họ vẫn có thể kiếm được phí quản lý. Đầu tư vốn dĩ là do con người cố gắng nhưng kết quả lại phụ thuộc vào số phận, tại sao phải tạo áp lực lớn cho bản thân như vậy?

Hàn Triệt lắc đầu: “Còn nhiều chuyện khác nữa, cha mẹ, bạn bè… đủ loại cảm xúc tiêu cực tích tụ lại, khả năng chịu đựng đã đến giới hạn, nên bỗng chốc sụp đổ.”

Im lặng một lúc, anh tiếp tục nói: “Chẳng phải tôi từng nói rằng bản thân đã mất cảm giác sao? Trong khoảng thời gian đó, tôi đã thử nhiều cách, chẳng hạn như uống nước sôi, đâm vào đùi mình, dùng dao rạch vào cánh tay, tôi muốn sử dụng những cách cực đoan này để tìm lại một chút cảm giác đau…”

“Đợi khi tôi tỉnh lại, mọi thứ đã thành ra như vậy.” Hàn Triệt rũ mắt, khẽ xoa ngón tay lên vết sẹo sâu nhất: “Chính vết rạch này suýt nữa cắt trúng động mạch, bác sĩ nói nếu không phải lúc đó tôi khá yếu, sức không đủ lớn thì giờ đã đầu thai lại rồi.”

Anh cười nhẹ như đang tự cười nhạo bản thân.

Trịnh Hảo nghe mà thổn thức không thôi.

Cô luôn lanh mồm lanh miệng, nhưng lúc này lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hàn Triệt là một bệnh nhân, một bệnh nhân bị kiểm soát và hành hạ bởi trầm cảm, điều anh cần không phải là vài câu an ủi nhẹ nhàng hay sự đồng cảm, mà là liệu pháp chuyên nghiệp và sự đồng hành an tâm.

Không khí yên tĩnh đến mức có phần nặng nề.

Hàn Triệt rút tay lại, chầm chậm hạ tay áo xuống rồi an ủi cô: “Cũng may, mọi chuyện đã qua rồi.”

Trịnh Hảo nhìn anh, lo lắng hỏi: “Đã qua rồi, liệu có trở lại không?”

“Không biết nữa.” Hàn Triệt trả lời thật lòng.

Nếu nguyên nhân gốc rễ của bệnh chưa được loại bỏ, e rằng sẽ còn tái phát.

Phóng tầm mắt ra xa, phía trước vẫn là một vùng tối tăm, may mắn còn chút ánh sáng le lói, mang lại cho anh chút an ủi và vài phần hy vọng.

*

“Ăn cơm thôi!” Tiếng gọi của Cốc Tiểu Vũ vang lên từ trong bếp.

Hai người nhìn nhau một cái, nhanh chóng cất gọn suy nghĩ, điều chỉnh lại biểu cảm, bước vào bếp phụ giúp.

Trịnh Hảo đặt một bát ô tô inox đầy canh cá lên bàn, nói với Hàn Triệt: “Hai người ăn trước đi, tôi đi một chút sẽ quay lại ngay.”

“Làm gì đấy?”

“Mang cho lão Hồ một bát. Đôi vợ chồng già ăn bánh bao và dưa muối ba bữa một ngày, tôi nhìn không nổi nữa.”

Trịnh Hảo nhìn chằm chằm vào cái bát trong tay, đi cẩn thận từng bước.

Hàn Triệt không kìm được phàn nàn: “Sao không đổi cái bát tốt hơn một chút, nhìn như cái bát cho chó vậy.”

Cốc Tiểu Vũ, người đang múc canh cá vào cái bát inox to như cái mặt bàn: “…”

Đó là bát chó, vậy cái mình ôm trong tay là gì? Thùng cho heo ăn?

Không khí bỗng chốc đông cứng.

Trịnh Hảo nhướng mày, nói với giọng điệu quái gở: “Chà, ông chủ Hàn đây đang coi thường bộ đồ ăn của người nghèo chúng tôi sao?”

Hàn Triệt khiêm tốn nhận lỗi: “Xin lỗi, tôi nói sai, là tôi buột miệng nói lung tung.”

Để bày tỏ sự xin lỗi, anh tiện tay cầm một cái chậu inox từ bếp, nói: “Tôi dùng cái này, được chứ?”

“Gâu gâu gâu!” Một tràng sủa vang lên từ phía sau.

Quay đầu lại, Trịnh Đại Tiền không biết từ lúc nào đã ngồi xổm ở cửa bếp, mặt mày giận dữ, gầm gừ với anh.

Trịnh Hảo mặt không cảm xúc: “Đây mới thực sự là cái bát cho chó.”

Hàn Triệt: “…”

Bộ đồ ăn nhà các cô không phân biệt người và chó à? Không sợ bị nhầm lẫn sao?

Đợi Trịnh Hảo trở về sau khi mang canh cá, lại đổ đầy cho Trịnh Đại Tiền một chậu thức ăn cho chó, ba người một chó cuối cùng cũng bắt đầu ăn ngon lành.

“Thôi xong!” Trịnh Hảo vỗ trán, nhìn về phía Hàn Triệt, “Quên mua cỏ cho anh rồi.”

“Ha ha.” Hàn Triệt hiếm khi nói chuyện cười lạnh, “Thỉnh thoảng tôi cũng ăn thức ăn của người mà.”

“Vậy thì xin lỗi anh nhé.” Trịnh Hảo mở nồi cơm điện, hỏi anh: “Anh có ăn cơm của người không?”

“Xới một ít đi.” Hàn Triệt hiếm khi phá lệ một lần.

Và cơm vào miệng, ấm mềm thơm dẻo, cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nhớ lại, lần cuối cùng ăn cơm là đêm giao thừa, anh gắng gượng ăn được nửa bát dưới ánh mắt giám sát của mẹ Hàn.

Trên bếp từ có một chiếc nồi inox, nước dùng cá màu trắng đục đang sôi sùng sục, trong nồi ngoài cái đầu cá to còn có cải thảo, đậu phụ đông lạnh, nấm nhỏ và mì konjac[22].

[22]Mì sợi Konjac hay còn gọi là Shirataki trong tiếng Nhật, có dạng sợi, tròn hoặc dẹt. Sợi mì màu trắng trong, dai giòn và có thể được cuộn thành nơ hoặc để dài. Mỳ sợi konjac rất thích hợp để sử dụng như các món bún, phở của Việt Nam.Trịnh Hảo gắp miếng thịt cá mềm mịn trên mặt cá, hút một cái vào miệng rồi cẩn thận nhấm nháp.

“Suhh——” Trịnh Hảo nhắm mắt lại, mặt đầy vẻ say sưa, “Nó đã.”

Dù không ngửi thấy mùi canh cá, không nếm được vị thịt cá mềm, Hàn Triệt vẫn nhớ lại nhiều cảm giác liên quan đến hạnh phúc từ khung cảnh vương khói bếp này.

Không biết anh đã ăn hết một bát cơm từ lúc nào.

Trịnh Hảo ngạc nhiên kêu lên một tiếng, hỏi anh: “Ăn nữa không?”

Hàn Triệt do dự hai giây rồi đưa bát lên.

Carbohydrate[23] này có sức hấp dẫn bẩm sinh, toàn thể nhân loại đều không thể cưỡng lại, họ chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận số phận. 

[23]Carbohydrate (carb, glucid hay chất đường bột) là chất dinh dưỡng đa lượng chứa trong nhiều loại thực phẩm, bao gồm đường, tinh bột và chất xơ.Sau khi ăn sạch hai bát cơm, uống ba bát canh cá, và ăn một ít thịt cá cùng với rau, Hàn Triệt cuối cùng cũng đặt bát xuống.

Khi đứng dậy, bỗng cảm thấy não bộ thiếu oxy, cơn buồn ngủ ập đến một cách ào ạt. Giữa ban ngày mà buồn ngủ, điều này không thường xảy ra với anh.

Trịnh Hảo đang dọn dẹp bàn ăn, thấy anh díp mắt, ngáp liên tục thì nói với vẻ quan tâm: “Hay là anh vào phòng tôi mà ngủ một lúc đi.”

“Không cần đâu.” Hàn Triệt gắng tỉnh táo lại, cầm bát đũa chuẩn bị mang vào bếp, “Các cô nghỉ ngơi chút đi, để tôi rửa bát cho.”

“Đâu có được, anh là khách, sao có thể để anh động tay được?”

Trịnh Hảo đuổi anh ra khỏi bếp, mở cửa phòng ngủ của mình rồi gọi anh vào: “Chăn ga tôi vừa thay, còn mới tinh.”

Ngủ ở trên giường… của cô ấy? Hàn Triệt chợt cảm thấy hơi căng thẳng.

Dưới ánh mắt của cô, anh nấn ná mãi mới bước vào phòng, không dám nhìn xung quanh, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn vào cuối giường.

Ở cuối giường có một cái ổ chó, trong ổ ngoài vài món đồ chơi nhỏ, còn có một thứ to lớn…

Chó Husky?

Anh đột ngột quay đầu, lừ mắt nhìn Trịnh Hảo.

Cô lúng túng gãi mũi, ho khan vài tiếng, cố gắng giải thích: “Ờ thì, tôi…”

Đang nói cô đột ngột quay lại, mắng mỏ chú chó nhỏ đang theo sau mình: “Trịnh Đại Tiền! Con thú bông mà tao để trên giường, sao lại vào ổ của mày? Mày không có đồ chơi à? Đây là món quà của ông chủ Hàn…”

Vừa hùng hổ mắng vừa quan sát sắc mặt của Hàn Triệt.

Hàn Triệt: …

Kỹ thuật diễn xuất tệ hại này.

Kỹ thuật đổ lỗi thành thạo này.

Trịnh Đại Tiền phải chịu thiệt vì không biết nói.

Hàn Triệt không thể chịu đựng được nữa, xua tay bảo cô im miệng, rồi đi đến bên giường ngồi xuống.

“Nửa tiếng sau gọi tôi dậy.”

“OK.”

Trịnh Hảo vừa định đóng cửa, bỗng nhớ ra điều gì, liền quay lại phòng, từ ổ chó lấy ra con Husky lớn, đặt ngay ngắn bên gối đầu của mình.

Cô mỉm cười với Hàn Triệt, rời khỏi phòng và còn ân cần đóng cửa lại.

Nhìn thấy khuôn mặt của chú Husky bị cắn đến tan nát, trên người còn vài sợi lông chó vàng khả nghi, Hàn Triệt nhất thời câm nín.

Thôi, coi như tấm lòng chân thành của anh cho chó ăn vậy.

*

Trong bếp, Trịnh Hảo phụ trách rửa bát, còn Cốc Tiểu Vũ thì mang ra một hộp chanh. Từng quả được rửa sạch với muối, lau khô, cắt lát, rồi cho vào hộp bảo quản.

Gần đây, cạnh tranh bán hàng quá khốc liệt, kinh doanh thạch băng không dễ làm, cô ấy quyết định phát triển một dịch vụ mới – trà chanh giã tay.

Cốc Tiểu Vũ nói với Trịnh Hảo: “Chiều nay bà có thể giúp tôi chuyển một ít đồ không? Nhiều quá, một mình tôi thật sự không mang nổi.”

“Được chứ.” Trịnh Hảo vui vẻ đồng ý.

Một lúc sau, cô bỗng nhớ ra điều gì đó, nói với vẻ nghi hoặc: “Hôm nay không phải là cuối tuần sao? Học sinh không đi học, trước cổng trường có buôn bán được không?”

“Yên tâm đi, con phố đó luôn rất nhộn nhịp, có nhiều sinh viên sống gần đây. Song—” Cốc Tiểu Vũ lặng đi vài giây, nhìn về phía phòng ngủ: “Ông chủ Hàn thì sao?”

“Cùng nhau mang đồ chứ sao.” Trịnh Hảo cười xấu xa: “Nhìn anh ta một thân cơ bắp, lúc này không tận dụng thì còn chờ đến khi nào nữa?”

Cốc Tiểu Vũ không thể không thán phục: “Sếp đã chi tiền còn bắt sếp làm việc, bà quả là tấm gương cho những người lao động.”

Trịnh Hảo cười lớn: “Chẳng phải anh ta bảo tôi dẫn đi chơi còn gì? Trên đời này còn việc gì thú vị hơn kiếm tiền chứ?”

“Tôi còn tưởng rằng hai người chỉ chơi một ngày trong tuần thôi, chơi liên tiếp hai ngày không mệt à?”

“Ai biết được, sáng sớm tự dưng anh ta đến tìm tôi, không nói hai lời đã chuyển tiền, ai mà chịu nổi chứ.” Trịnh Hảo suy ngẫm rồi tự tin nói, “Chắc chắn anh ta cảm thấy hôm qua thu hoạch được nhiều, lại ngon bổ rẻ. Ừm, tuyệt cả là vời.”

Cốc Tiểu Vũ nháy mắt cười: “Tôi đã nói rồi, hai người chắc chắn có chuyện.”

“Thôi đi, yêu đương thì có gì thú vị bằng kiếm tiền.”

Hai cô gái trò chuyện vui vẻ một lúc lâu, đến khi Trịnh Hảo bỗng nhớ ra ông chủ Hàn đang ngủ say thì đã là một tiếng rưỡi sau.

Hàn Triệt ngồi bên giường, uể oải day giữa trán, mất một lúc lâu mới dần dần tỉnh táo lại từ trạng thái mơ màng.

Anh nhìn vào điện thoại —

Đã hẹn nửa tiếng rồi mà? Thư ký Trịnh có thể đáng tin cậy hơn được không?

Trịnh Hảo đưa tới một cốc nước lạnh, cười chữa ngượng: “Ôi dào ôi, thì tại tôi thấy anh làm việc quá sức, muốn anh nghỉ ngơi thêm một chút. Ngủ đủ giấc mới có sức để làm việc buổi chiều chứ.”

Hàn Triệt đang uống nước thì đứng hình: “… Làm việc?”

Nửa giờ sau, Hàn Triệt đứng trên con phố đông đúc, anh rơi vào trầm tư khi nhìn quầy hàng trước mặt.

Ủa a lô? Rốt cuộc thì ai đang làm việc cho ai đây!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com