Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 15: ANH HÙNG BÀN PHÍM





Về bữa tối, Trịnh Hảo đề nghị đi ăn sủi cảo, Hàn Triệt không tỏ ý kiến gì. Anh đã ăn hai bát cơm vào buổi trưa, lượng calo đã vượt quá mức cho phép, bữa tối này thực ra có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Tiệm sủi cảo có mặt ở khắp mọi nơi, anh tưởng rằng cô sẽ chọn một quán gần đó, không ngờ lại chỉ đường đến một khu ẩm thực gần trường đại học, lái xe ít nhất phải mất nửa giờ.

Hàn Triệt đặt ra nghi vấn: “Có cần phải đi xa như vậy không?”

Trịnh Hảo: “Tôi nghe nói đồ ăn của quán này rất ngon.”

Hàn Triệt không thèm để ý: “Lại là một cửa hàng nổi tiếng do tiếp thị tạo ra thôi.”

“Không phải, là…” Trịnh Hảo chớp mắt: “Là bạn tôi giới thiệu, cô ấy nói rằng cửa tiệm này đã giành giải nhất trong cuộc thi sủi cảo lần thứ năm ở Giang Thành, ngày nào cũng đông khách.”

Hàn Triệt nheo mắt nhìn cô. Anh tương đối nghi ngờ lý do này, tổ chức một cuộc thi mì khô nóng ở Giang Thành thì còn có thể chấp nhận, chứ cuộc thi sủi cảo? Quả thật chưa từng nghe thấy.

Hơn nữa khi cô nói chuyện, ánh mắt cứ lảng tránh, chỉ thiếu mỗi bước viết hai chữ “chột dạ” lên mặt.

“Được, đi thôi.”

Anh muốn xem cô định giở trò gì.

Đã sáu giờ hơn, trên đường vẫn tắc nghẽn. Hàn Triệt lái xe, nhìn về phía cuối con đường, ánh hoàng hôn cam đỏ dần lặn xuống đường chân trời. Những tòa nhà cao tầng hai bên đường trong ánh chiều tà càng trở nên u ám, như hai cánh cổng nặng nề giam giữ vẻ đẹp của ánh hoàng hôn bên ngoài thành thị.

Hàn Triệt chợt nhớ ra, sáng nay khi câu cá, Trịnh Hảo đã nói sẽ dẫn anh đi cầu Tinh Xuyên ngắm hoàng hôn.

Anh không thích thời khắc hoàng hôn, thậm chí còn sợ nhìn thấy mặt trời lặn. Cũng chính vào một chiều hoàng hôn, người bạn tốt nhất của anh đã nhảy xuống từ cửa sổ văn phòng tầng mười sáu.

Ngày ấy, hoàng hôn như lửa đã làm bỏng mắt anh.

Đèn hậu màu cam của chiếc xe phía trước ngày càng gần lại, anh đột ngột đạp phanh, tâm trí ngay lập tức trở về với thực tại.

“Anh làm cái gì vậy?” Trịnh Hảo nắm chặt dây an toàn, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: “Ngủ mở mắt à?”

Hàn Triệt thở hắt ra: “Xin lỗi, tôi không để ý.”

“Với kỹ thuật lái xe của anh…” Cô chê bai: “Tôi vốn định chợp mắt một chút, thôi thì vẫn cứ phải giám sát anh vậy.”

Hàn Triệt: “Cô ngủ đi, tôi sẽ cẩn thận.”

“Thôi, không ngủ nổi——”

Vừa dứt lời, Trịnh hảo chú ý thấy một chiếc xe địa hình màu đen bên cạnh đang cố gắng chen vào, nửa đầu xe đã lấn sang. 

Cô lập tức hạ cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài, gào lên với chiếc xe địa hình: “Chen chúc cái gì? Thử tiến lên chút nữa xem, bà đây sẽ đẩy bay mi ra đó!”

Mắng xong lại thúc giục Hàn Triệt: “Anh đi sát vào, đừng để nó chen hàng, tôi ghét nhất mấy thằng chen hàng.” Cô vừa nói vừa thò tay vào túi xách, dường như đang tìm cách lấy ra một vũ khí nào đó.

Hàn Triệt nhắc nhở cô : “Đó là G-Class[27].”

[27]G-Class thường chỉ dòng xe Mercedes-Benz G-Class (còn được gọi là G-Wagen), hoặc nói rộng hơn là dòng xe địa hình của Mercedes-Benz. Chiếc xe này nổi tiếng với thiết kế chắc chắn, khả năng off-road mạnh mẽ và nội thất sang trọng, thoải mái. Ngoại hình của nó rất đặc biệt, hình dạng hộp vuông và đèn pha tròn giúp nó có độ nhận diện cao. Hiện nay một chiếc G-Class mới có giá từ 1,95 tr tệ (~6,8 tỷ VND).“… Ồ.” Trịnh Hảo ngượng ngập rút tay về, còn biết điều đóng cửa sổ xe lại: “Vậy thì anh lái chậm thôi nhé, đừng va quệt vào người ta.”

Hàn Triệt: “…”

Từ trước anh đã nhận ra rằng, cô có thể dễ dàng chuyển đổi giữa việc tỏ ra mạnh mẽ và nhượng bộ, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ khi bị mất mặt – Đây là phẩm chất mà anh vừa ghen tị vừa không thể học được.

Kết bạn với cô chắc sẽ vui lắm.

Chiếc xe lượn vài vòng trong phố ẩm thực, cuối cùng đã đến được tiệm sủi cảo nổi tiếng.

Thật tiếc, dường như việc kinh doanh của cửa hàng giành giải nhất này có vẻ hơi ảm đạm.

Tiệm ăn nhỏ chỉ có ba, bốn bàn khách, nhìn dáng vẻ đều là sinh viên ở gần đó.

Chủ tiệm chắc hẳn là một cặp vợ chồng, người đàn ông cao lớn vạm vỡ, đi ra đi vào trong bếp. Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, dáng người gầy cao, phụ trách đặt món và thu ngân. Phía sau quầy còn có một cậu bé đang chăm chú làm bài tập.

Một tiệm ăn bình thường, nhìn thế nào cũng không liên quan gì đến “hot trend” hay “nhà vô địch”.

Hàn Triệt đầy nghi ngờ ngồi xuống, hỏi Trịnh Hảo: “Cô có chắc là quán này không?”

Trịnh Hảo nhìn vào điện thoại, rồi nhìn người chủ tiệm đang bưng hai đ ĩa sủi cảo, “Không sai đâu, gọi món đi.”

Hàn Triệt lướt nhìn thực đơn trên tường, nhíu mày: “Nhưng mà tôi không ăn—”

“Carbohydrate chứ gì.” Trịnh Hảo nói với vẻ khó chịu: “Tôi nghe đến đóng kén lỗ tai rồi. Chúng ta cùng gọi một đ ĩa sủi cảo, anh ăn nhân, tôi ăn vỏ, như vậy được chưa?”

“… Chúng ta nào đã thân tới mức độ ấy?”

Trịnh Hảo bất lực buông tay: “Ai bảo ông chủ Hàn của chúng ta khó chiều như vậy chứ?”

Cô đứng dậy đi đến quầy để gọi món. Không lâu sau, một đ ĩa sủi cảo trắng trẻo mập mạp, nóng hổi đã được bưng lên bàn.

Người chủ tiệm cười tươi: “Sủi cảo nhân thịt ngô tươi của hai bạn tới rồi đây, trên bàn có xì dầu và giấm, hai bạn thích hương vị nào thì tự pha nhé.”

“Cảm ơn.” Trịnh Hảo cầm hai cái đ ĩa nhỏ, ánh mắt luôn dõi theo anh ta vào sau bếp.

Một lúc sau, chủ tiệm lại mang đến một đ ĩa bò trộn rau mùi và một đ ĩa đậu nành trộn lạnh, anh ta cười nói: “Món ăn đã được lên đầy đủ, xin mời thưởng thức. Nếu có gì không hài lòng về hương vị, hai bạn có thể nói với chúng tôi.”

Bò trộn rau mùiĐậu nành trộn lạnhHàn Triệt gật đầu với anh ta: “Cảm ơn.”

Trịnh Hảo dùng đũa gạt vỏ sủi cảo, cho nhân thịt vào bát của Hàn Triệt, nhưng ánh mắt lại luôn dõi theo người đàn ông đó, lầm bầm: “Ông anh này cũng khá lịch sự.”

“Đúng vậy.”

“Ôi, phiền rồi đây.” Trịnh Hảo khá đau đầu: “Không ai nỡ đánh người mặt cười mà.”

“Ừ… Hử?” Hàn Triệt ngẩn người. Câu trước câu sau có mối quan hệ logic gì không vậy?

Thôi, tư duy của cô ấy luôn rất khác biệt, người bình thường không thể hiểu được, mình cũng lười tìm hiểu sâu hơn.

Hàn Triệt nhìn quanh, những bàn khách trước đó lần lượt ăn xong và ra về, bây giờ trong tiệm chỉ còn lại bàn của họ.

Anh thì thầm: “Quán ăn này hình như không được đắt hàng cho lắm.”

Trịnh Hảo hừ lạnh một tiếng: “Đáng đời.”

“Trước đó cô còn nói rằng cửa tiệm này đông khách.”

“Tôi xì hơi, anh cũng tin sao?”

“???”

Hàn Triệt nhìn cô, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa phẫn nộ, hỏi: “Thế cô dẫn tôi đến đây làm gì?”

“Aizz!” Trịnh Hảo xua tay với vẻ sốt ruột:  “Ăn trước đã, ăn xong rồi hẵng nói.”

Cô lần lượt ‘mổ bụng’ từng chiếc sủi cảo, nhân thịt thuộc về Hàn Triệt, vỏ bánh thuộc về cô. Hai người phân công rõ ràng, nhanh chóng tiêu diệt sạch sẽ mấy cái đ ĩa trên bàn.

Hàn Triệt dần dần nhận ra điều gì đó bất thường — Trong lúc ăn, Trịnh Hảo thỉnh thoảng lại hướng mắt về phía bếp, đặc biệt là khi chủ tiệm mang đồ ăn ra. Ánh mắt của cô luôn dõi theo, như thể không muốn rời khỏi người ta.

Anh chợt có một cảm giác lạ lùng, nghẹn ở trong lòng không thoải mái.

“Cô biết anh ta à?” Anh liếc nhìn người chủ tiệm, giả vờ hỏi một cách tự nhiên.

Trịnh Hảo “à” một tiếng, sau đó mới ngoái lại: “Có thể coi là quen biết.”

“Cô có ý với người ta?” Không biết vì sao, giọng điệu của Hàn Triệt có phần chua lòm.

“… Gì?” Trịnh Hảo mặt đầy hoảng sợ: “Anh khùng hả?”

Hàn Triệt nói với vẻ nghiêm túc: “Cô mới điên ấy. Vợ con người ta đều ở đây, cô cứ nhìn công khai như vậy, có hợp lý không?”

Trịnh Hảo cười hai tiếng, nhìn anh như nhìn chú bé đần.

Lâu lắm rồi chưa nghe một câu chuyện cười nào ô dề như vậy.

“Thôi được, tôi sẽ nói thẳng với anh.” Trịnh Hảo lấy điện thoại ra, mở Douyin rồi đưa tới trước mặt Hàn Triệt: “Anh còn nhớ video này chứ?”

Hàn Triệt ngáo ngơ nhìn vào điện thoại. Nhạc nền quen thuộc vang lên, trong làn sương trắng mờ ảo, Thất tiên nữ lần lượt xuất hiện, vây quanh Đường Tăng ngơ ngác…

Đây chẳng phải là video ngắn được quay ở công viên anh đào hôm qua sao? Làm sao mình có thể quên được chứ?

Hàn Triệt đột ngột ngẩng đầu lên, trả điện thoại cho Trịnh Hảo.

“Tắt đi tắt đi.” Xấu hổ chết mất.

“Đừng vội, video không phải là điểm chính.” Trịnh Hảo mở bình luận, chỉ vào dòng ở trên cùng, ra hiệu cho anh xem.

Bình luận kia là: Mấy mụ già, thật xấu hổ.

Hàn Triệt lập tức cảm thấy một luồng khí huyết dâng trào.

Nhìn kỹ lại thì bình luận này chỉ có rất ít người thích, việc nó đứng đầu hoàn toàn là do có vài trăm bình luận trả lời phía dưới. Mở ra xem, hầu hết đều là chửi bới chủ tài khoản đã bình luận.

Người nọ có vẻ không phục, cãi nhau với những người bình luận bên dưới, nói rằng:

 “Độ tuổi nào thì nên mặc đồ phù hợp với độ tuổi đó, lớn tuổi rồi mà còn giả bộ cưa sừng làm nghé? Ăn mặc lồ ng lộn như vậy không thấy xấu hổ à?”

“Một đám già đầu còn quay những video như thế này, thật sự chói mắt, không bằng về nhà trông cháu.”

“Chẳng phải chỉ muốn nổi tiếng sao? Tao chửi là đang giúp mấy mụ ấy có thêm lượt xem đó.”



Về sau, không cãi lại được với cư dân mạng, người nọ bắt đầu chửi bậy, toàn là những từ ngữ khó nghe.

Người bình thường còn không thể chịu đựng được sự sỉ nhục ác ý từ người lạ, huống chi nhân vật chính trong video lại là những bác cao tuổi.

Họ trang điểm xinh đẹp ra ngoài ngắm hoa, tỉ mẩn quay video đăng lên mạng, kết quả đọc được những bình luận như vậy, thật sự đáng giận và đau lòng biết bao.

Hàn Triệt ghét bỏ nhíu mày, lẩm bẩm mắng: “Miệng lưỡi của kẻ này đúng là bẩn tưởi.”

Trịnh Hảo gật đầu thật mạnh, tức giận nói: “Tôi càng xem càng bực, nên đã vào trang cá nhân của người này và lướt qua một lượt. Anh ta có vài bức ảnh tự chụp, vị trí cho thấy là người trong tỉnh, tôi đoán có thể ở Giang Thành, nếu không thì sao lại thấy video ở Công viên anh đào được chứ?”

Hàn Triệt bỗng nhận ra: “Chờ đã, không lẽ chính là……”

Anh nhìn trộm về phía sau, người đàn ông kia vẫn ở trong bếp. Bên quầy, người vợ đang hướng dẫn cậu con trai làm bài tập.

Trịnh Hảo gật đầu, ánh mắt lấp lánh niềm phấn khích.

Hàn Triệt ngạc nhiên: “Cô làm thế nào mà tìm được vậy?”

Trịnh Hảo cười khà khà, nói với vẻ đắc ý: “Bây giờ internet phát triển như vậy, muốn tìm một người cũng không khó. Tôi đã lật xem trang cá nhân của bạn bè mà anh ta kết nối, cuối cùng tìm được tài khoản của vợ anh ta, trong đó có ảnh gia đình của họ, còn có biển hiệu của cửa hàng này, trang trí, vị trí xung quanh… Nói chung, tôi đã tìm kiếm cả đêm qua, cuối cùng cũng xác định được vị trí của tiệm ăn nhà họ.”

“Wow, cô thật sự…” Hàn Triệt không biết nên nói gì.

Thực ra, trong thời đại thông tin gần như minh bạch này, việc tìm một người không khó. Nhưng cô lại tốn công tốn sức, từ việc truy lùng trên mạng đến ngoài đời, chỉ vì một anh hùng bàn phím.

Tinh thần này thật đáng kính nhưng cũng đáng sợ.

Tìm được rồi thì sao?

Hàn Triệt có vẻ lo lắng: “Cô định xử lý anh ta như thế nào?”

“Tôi vẫn chưa có kế hoạch gì cả.” Trịnh Hảo rụt cổ lại, nói với vẻ nhát gan, “Ban đầu tôi định mắng anh ta một trận, nhưng nhìn người này trông cao to như vậy, tôi cảm thấy không thể đánh lại anh ta… Hơn nữa, anh ta trông cũng khá thân thiện, tôi không thể đột ngột mắng chửi được.”

“Đúng vậy.” Hàn Triệt nghĩ đến nụ cười thiện lành của người đàn ông, sự tiếp đón nhiệt tình, rồi nhìn lại những phát ngôn của anh ta trên mạng…

Đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.

Trịnh Hảo bỗng cười gian: “May mà tôi luôn mang theo ám khí.”

Hàn Triệt cảm thấy lạnh sống lưng, nhìn cô từ trong ba lô lấy ra một gói nhỏ, mở từng lớp túi nhựa, sau đó lột lớp giấy vệ sinh dày, bên trong gói…

Hai quả trứng gà?

Xin hỏi, đây là ám khí của môn phái nào?

Môn phái Lòng Đỏ sao?

Bây giờ đến lượt Hàn Triệt nhìn cô như nhìn kẻ ngốc.

Trịnh Hảo nhìn lén chỗ quầy, xác nhận rằng cặp vợ chồng trẻ không chú ý đến họ, cô mới yên tâm, nói nhỏ với Hàn Triệt: “Hôm nay lúc ra chợ mua thức ăn, tôi gặp bà Châu đang vứt trứng gà hỏng, tôi đã nhặt hai quả về để phòng thân.”

Phòng thân? Hàn Triệt khá nghi ngờ. Cô cần phải phòng thân trước ai? Trên thế gian này, người có thể làm tổn thương cô còn chưa ra đời.

“Vậy nên, cô định ném trứng thối vào anh ta sao?” Hàn Triệt liếc về phía bếp.

Trịnh Hảo gật đầu một cách nghiêm túc: “Đập xong thì chúng ta chạy, để anh ta nếm thử tư vị tiếng xấu muôn đời.”

Hàn Triệt: “…”

Đấu pháp rất đơn giản và thô bạo.

Suy nghĩ một lúc, anh chỉ ra lỗi: “Cô vừa thanh toán, lại còn sử dụng hình thức quét mã thanh toán đúng không? Vậy người ta có thể dễ dàng tìm ra cô.”

Trịnh Hảo: “…”

Xem ra việc này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn.

Hàn Triệt nghiêm túc phân tích: “Hơn nữa, tôi nghĩ rằng cô làm như vậy tuy có thể giải tỏa cơn giận, nhưng anh ta vẫn không nhận ra sai lầm của mình, không bằng hãy thẳng thắn trò chuyện với anh ta.”

Trịnh Hảo cười lạnh: “Tôi đến để báo thù, chứ không phải để dạy học cho anh ta.”

Hàn Triệt: “Vấn đề là——”

Trịnh Hảo mất kiên nhẫn, tự dưng đập bàn rồi hét lên: “Chủ tiệm!”

Vợ của chủ tiệm đứng bên quầy hỏi cô: “Có chuyện gì vậy, cô gái?”

Hàn Triệt bị dọa một phen, điên cuồng ra hiệu bằng mắt: Đừng nóng vội.

Trịnh Hảo không thèm để ý, ngẩng đầu nhìn vợ chủ tiệm, cô nói với vẻ nghiêm túc: “Gọi đầu bếp ra đây.”

Rất nhanh, chủ tiệm từ bếp đi ra. Anh ta lau mồ hôi trên mặt, mỉm cười hỏi: “Cô gái có chuyện gì vậy? Không hài lòng với món ăn của tiệm chúng tôi sao?”

Trịnh Hảo hít một hơi thật sâu, nói: “Không phải, tôi đến để—”

Câu chuyện vừa mới bắt đầu đã bị Hàn Triệt cắt ngang: “Chúng tôi là nhân viên kiểm duyệt nội dung trên Douyin, tài khoản của anh là ‘Tôi không làm đại ca đã nhiều năm’ đúng không?”

Chủ tiệm đang cười bỗng cứng đờ: “Hả? Kiểm duyệt cái gì cơ?”

Hàn Triệt cầm điện thoại của Trịnh Hảo, mở bình luận đưa tới trước mặt anh ta rồi nói: “Chúng tôi nhận thấy, nhiều phát ngôn được anh để lại hôm qua có dấu hiệu kích động, công kích cá nhân, bạo lực mạng, thậm chí đe dọa đến sự an toàn của người làm video.”

Anh nhìn Trịnh Hảo một cái, Trịnh Hảo lập tức hiểu ý, cùng anh đối đáp: “Đúng vậy, trong video có một bà lão vì không chịu nổi những lời mắng chửi của anh, đã bị đột quỵ vào tối qua, được đưa đến bệnh viện cấp cứu, chiều nay mới tỉnh lại.”

Mặt ông anh kia lúc đỏ lúc trắng, miệng mở ra nhưng không thốt lên được chữ nào.

Hàn Triệt tiếp tục nói: “Bà lão này đã báo cáo tài khoản của anh lên nền tảng, sau khi nền tảng tiếp nhận, đã kiểm tra thông tin cơ bản của anh, và chúng tôi đến đây để giải quyết vấn đề này.”

“Thế, thế, thế phải làm sao bây giờ?” Vợ chủ tiệm lên tiếng trước. Chị ta nói với vẻ mặt hoảng sợ: “Chẳng lẽ bắt chúng tôi phải bồi thường tiền?”

“Điều này phụ thuộc vào ý muốn của bà lão, xem bà ấy có muốn tiếp tục truy cứu trách nhiệm của anh hay không.”

Người vợ đột nhiên quay lại, đánh mạnh vào lưng chồng, mắng té tát: “Ai bảo anh không biết nhục! Ai bảo anh ăn nói xà lơ! Suốt ngày ôm cái điện thoại xem Douyin, ngày nào cũng chửi cái này chửi cái kia!”

Người chồng cảm thấy mất mặt, co rúm lưng, mặc cho vợ đánh mắng cũng không dám lên tiếng.

“Được rồi, thôi đi.” Hàn Triệt rốt cuộc cũng ra tay ngăn lại chị vợ: “Chúng tôi đến đây là để giải quyết vấn đề.”

Anh nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông: “Trước tiên, anh phải chính thức xin lỗi dưới video của những người lớn tuổi kia.”

Chủ tiệm gật đầu lia lịa: “Được, tôi sẽ gửi ngay.”

“Thứ hai, anh cần đăng một video xin lỗi và ghim nó ở trang chính của anh trong một tháng.”

Anh ta có vẻ do dự, cuối cùng vẫn đồng ý: “Được.”

“Cuối cùng…”

Thực chất Hàn Triệt chưa nghĩ ra, nhưng anh luôn cảm thấy, nói một câu “cuối cùng” sẽ có sức nặng hơn.

Trịnh Hảo tiếp lời: “Cuối cùng, nếu anh còn dám chửi bới trên mạng, chúng tôi sẽ chụp màn hình nội dung anh phát biểu và gửi cho từng người thân quen của anh.”

Chủ tiệm sợ hãi lắc đầu: “Không dám, không dám nữa.”

“Nếu còn tái phạm, thì sẽ giống như quả trứng này!” Trịnh Hảo nâng một quả trứng gà thối lên, mạnh tay đập xuống bàn.

Vợ chồng chủ quán: Đây là làm gì vậy?

Hàn Triệt: Đợi tôi rút lui rồi hãy ném!

Song mọi thứ đã muộn, chỉ nghe thấy một tiếng “bịch”, lòng đỏ trứng bắn tung tóe khắp bàn, có vài giọt còn bay lên mu bàn tay của Hàn Triệt.

Kỳ lạ là, mùi trứng thối không lan tỏa khắp quán như Trịnh Hảo tưởng tượng. Cô dùng ngón tay quệt một giọt, đặt dưới mũi ngửi. Ủa chỉ có mùi tanh nhẹ, không thối nhỉ?

Chả lẽ thứ bà Châu vứt là trứng còn ngon?

Trong khi đó, ở đầu kia của thành phố, Cốc Tiểu Vũ đang nấu mì trong bếp.

Nước súp sôi sùng sục, hương thơm lan tỏa khắp nơi. Cô ấy lấy ra một quả trứng gà từ trong tủ lạnh, nhẹ nhàng gõ vào cạnh nồi rồi tách vỏ trứng ra—

Trứng xanh mướt rơi vào trong nước súp nóng. Ngay sau đó, một mùi hôi thối xộc thẳng vào đầu, khiến người ta khó thở.

Cốc Tiểu Vũ ngửa mặt lên trời gào thét: “Là tên giời đánh thánh vật nào để trứng thối trong tủ lạnh hả? Tạo nghiệt à!”

Một nồi mì ngon lành lại bị hỏng vì một quả trứng!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com